Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 11 (2) Cuối cùng vẫn không quên được người 1

/1674


Chương 11 (2) Cuối cùng vẫn không quên được người 1

Sau khi rời tiệm net, Mộc Sinh luôn cảm thấy tâm tình thoải mái, vui sướng khó tả, có lẽ bởi vì cô tìm được một công việc có thể tự nuôi sống bản thân, cô thích thú vô thức nhếch miệng cười, đến cả sự bực bội do thời tiết oi bức này mang lại cũng giảm đi mấy phần.

Nơi này là trung tâm khu Hoa Dương, là một vị trí hoàng kim điển hình, tiệm net này có thể mở ở đây cũng xem là tiền vào như nước rồi.

Vì trong túi cô đã mang theo thẻ, hơn nữa còn đi xa như vậy nên cô định mua một chút đồ đẹp mắt rồi mới trở về.

Đoạn đường rộng lớn phía trước tấp nập xe ô tô chạy qua lại, Mộc Sinh đứng giữa đám đông đợi băng qua đường, cô dự định tiếng vào “Quốc tế thương thành” khổng lồ nằm chếch bên đường.

Lúc đèn đỏ bật lên, từng chiếc xe hơi chầm chậm dừng lại và dòng người bắt đầu ồ ạt qua đường. Khi Mộc Sinh theo dòng người ấy tiến về phía trước, không hiểu vì sao tim cô đột nhiên đập mạnh khó hiểu, dường như cảm nhận được điều gì, cô liền quay mặt nhìn về phía bên trái.

Chính vào lúc này, cả người Mộc Sinh bỗng nhiên có chút cứng ngắc.

Trong số hàng trăm chiếc xe mang nhãn hiệu nổi tiếng khác nhau, có một chiếc xe màu đen tựa hồ rất trầm mặc dừng lại, nhưng mẫu LOGO tôn quý kia đã tiết lộ thân phận của nó. Thân xe được chế tạo từ chất liệu đặc biệt có thể phản xạ lại những tia sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời. Rõ ràng chỉ là một chiếc xe nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực, dường như cảm nhận được người ngồi bên trong xe không hề đơn giản chút nào.

Quả thực không hề đơn giản!

Và đối với Mộc Sinh, chiếc xe này vô cùng quen thuộc. Trên thế giới chỉ có ba chiếc, một chiếc được ông trùm kim cương ở Nam Mỹ mua, một chiếc do hoàng thất Nạp Lan sở hữu và chiếc còn lại, chính là chiếc xe trước mắt cô.

Tất nhiên hai chiếc kia không thể xuất hiện ở Trung Quốc. Có thể xuất hiện ở nơi này, người trong xe là ai không cần nói cô cũng biết.

Cũng bởi vì chiếc xe đó thiết kế trông có vẻ khiêm tốn nên cho dù nó có quan minh chính đại xuất hiện ở đây cũng không ai nhận ra được thân phận đặc biệt của chủ nhân phía sau nó.

Mộc Sinh mím môi, cô thật sự không hề nghĩ rằng bản thân phải xử lý nhiều việc trong đầu cùng lúc, hay nói chính xác hơn là người mà cô không thể quên được lại xuất hiện tại nơi này. Cũng bởi vì sự bàng hoàng này, Mộc Sinh dừng lại tại chỗ trong chốc lát, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Mộc Sinh nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn chiếc xe kia thật lâu nhưng nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy được lớp kính màu đen, cô căn bản không thấy được bất kỳ điều gì trong xe. Cô nhìn chăm chú, ngay sau đó lại bất lực mỉm cười, mọi thứ đã không cần thiết nữa. Kiếp trước cô hận vì người đó chưa cho cô một câu trả lời rõ ràng, kiếp này cho dù cô có sống lại, cho dù có thấy hối hận thì sự thật chứng minh, sẽ không có ai chịu tin cô.

Ai có thể tin một sự việc kỳ lạ như vậy chứ?

Mộc sinh nghĩ đến điều này liền cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhanh chóng bước theo dòng người. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi tiến về phía trước, cô luôn có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

Mộc Sinh vượt qua làn đường dành cho người đi bộ, sau đó dừng lại ở khu vực giữa hai làn xe chờ đến lượt đèn đỏ tiếp theo, bỗng nhiên âm thanh chói tai của một chiếc xe vang lên.

Và xung quanh là tiếng hét kinh thiên động địa vang lên khắp nơi. Mộc Sinh nheo mắt, vừa quay đầu lại cô liền thấy chiếc xe vừa nãy bản thân chú ý đang phóng nhanh về phía cô, với một tốc độ kinh người.

Với tốc độ đó và mục tiêu thì đụng trúng Mộc Sinh chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc, nhưng chiếc xe đáng giá hàng trăm triệu quả thực không giống những chiếc bình thường khác. Ngay khi chỉ còn cách Mộc Sinh vài centimet, chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp lại, hơn nữa thân xe chỉ bị lay động một chút.

Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủn cũng khiến người khác hồn phi phách tán. Chờ đến lúc cửa xe phía sau “cạch” một tiếng, đang định mở ra thì vẻ mặt Mộc sinh không chút biểu cảm lên tiếng nhắc nhở: “Vượt đèn đỏ rồi.”


/1674