Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 12 (2) Cuối cùng vẫn không quên được người 2

/1674


Chương 12 (2) Cuối cùng vẫn không quên được người 2

Cho nên, Mộc Liên Mậu, cô càng không thể nhận anh, ít nhất là hiện tại không thể. Huống hồ, Mộc Sinh cũng không dám đánh cược liệu Mộc Liên Mậu có thể tin tưởng cô hay không……

Mộc Sinh mua vài bộ quần áo mới trong trung tâm thương mại, đều là kiểu đơn giản và thoải mái. Vốn dĩ phong cách của nguyên chủ thân thể này và cô có chút khác nhau, cô không thích những trang phục hơi khoa trương kia.

Mặc dù trước đây quần áo Mộc Sinh mặc đều là được đặt may riêng, mỗi bộ đáng giá mấy chục vạn, thậm chí có bộ đến cả trăm vạn. Nhưng lúc này cô rất nghèo, có tiền mua được quần áo đã không tệ rồi.

Lúc về đến nhà, Mặc Dao đã gọi người đến lắp dây mạng, còn Mộc Sinh ngồi xe buýt trở về nên cảm thấy có chút mệt, mồ hôi nhễ nhại. Vừa vào phòng, cô liền ngồi trước cây quạt Mặc Dao mua, không thèm nhúc nhích, nhìn Mặc Dao đang bận rộn bên cạnh.

Sau khi kết nối cáp mạng xong, nhân viên điện cục kiểm tra thấy tốc độ bình thường liền nhanh chóng rời đi. Mặc Dao cần chiếc notebook và bắt đầu kết nối internet, vẻ mặt vô cùng hào hứng: “Cuối cùng có thể kết nối mạng rồi. Mộc Sình, mình đặt mật khẩu WIFI là “Mặc Dao là đại mỹ nữ của Mộc Sinh 0719” được không? Chỉ cần viết tắt là mysmsddmn0719. 0719 là sinh nhật của mình đấy!”

“Tùy cậu……”

Khóe miệng Mộc Sinh khẽ giật giật, cái mật khẩu quỷ quái gì đây? Nhưng mà cô cũng lười phản đối, tùy theo ý của Mặc Dao là được.

Sau khi Mặc Dao cài mật khẩu một cách vui vẻ, cô liền kết nối mạng vào điện thoại giúp Mộc Sinh rồi bắt đầu chơi game trên notebook.

Ánh mặt trời chiếu vào khiến Mộc Sinh có chút mệt mỏi và cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Đột nhiên Mặc Dao lên tiếng hỏi: “Cậu đã tìm được công việc chưa?”

Mộc Sinh chớp chớp đôi mắt cay xót, nhỏ giọng trả lời: “Tìm được rồi, là quản trị mạng của một tiệm net.”

“Sao? Tiệm net loạn như vậy mà……” Theo phản xạ, Mặc Dao muốn nói tiệm net không tốt, bỗng nhiên cô ta ngẩn người, không biết có phải đang nhớ đến sự việc đã xảy ra trên xe lửa hay không, sắc mặt phút chốc tối sầm lại, cô cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy cậu chăm chỉ làm việc nhé, cậu từng nói sẽ nuôi mình đó!”

Mộc Sinh “Ừ” một tiếng, “Không chết đói là được.”

Mặc Dao liền khach khách cười không ngừng.

Mộc Sinh nhìn dáng vẻ tươi sáng của Mặc Dao, không hiểu sao lại nhớ đến Mộc Liên Mậu. cô phát hiện bản thân càng ở một mình, cô càng nhớ đến Mộc Liên Mậu, đặc biệt là hiện tại.

………

Khách sạn “Khải Nhạc Lệ” ở Kinh Đô.

Tầng 78 cao nhất nơi này đủ để mọi người nhìn thấy toàn cảnh Kinh Đô. Mà tầng 78 khách sạn “Khải Nhạc Lệ” cả thế giới chỉ có một người có tư cách vào ở.

Ánh đèn ngoài cửa sổ càng rực rỡ, cảnh vật càng xa hoa bao nhiêu thì càng làm nổi bật vẻ cô đơn, lạnh lẽo của tầng 78 bấy nhiêu. Mộc Liên Mậu để chân trần đứng trên tấm thảm mềm mại, nhìn xuống thành phố tấp nập đầy khói bụi bên ngoài qua khung cửa sổ lớn sát đất. Bên ngoài thật náo nhiệt, rực rỡ và với anh là hai thế giới khác nhau.

Anh không bật đèn, đứng giữa ánh sáng lờ mờ, sắc mặt cô đơn, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như một thiên thần rơi vào bóng tối đang vùng vẫy, đấu tranh vì sự cứu rỗi cuối cùng.

“Mộc thiếu.”

Trong bóng tối, một người bước đến với bộ âu phục được cắt may khéo léo và cung kính nói: “Tôi đã điều tra toàn bộ thông tin về cô gái kia và đặt nó trên bàn.”

Nói xong, anh ta liền im lặng đợi phân phó.

Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng Mộc Liên Mậu không hề lên tiếng, anh ta cũng vẫn cung kính chờ đợi. Mãi đến khi một giọng nói như hư ảo vang lên, bình thản như nước nhưng lạnh lùng như băng: “Nhà họ Mộc……”

“Gần đây họ có tổ chức một buổi họp gia tộc để nhằm vào chuyện hôn nhân đại sự của ngài, Mộc thiếu.”

“Shhh……”

Một tiếng cười khẽ lại phảng phất như tiếng gầm gừ đến từ địa ngục, khiến người khác cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng không thể giải thích được.


/1674