Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 14 (2) Muốn cô đóng phim 1

/1674


Chương 14 (2) Muốn cô đóng phim 1

Cô lại chọc giận vị đại tiểu thư này điểm nào sao? Mộc Sinh bất đắc dĩ cảm thấy, sao lại có thể sinh ra một cô gái vô cớ gây sự thế này?

Cô lại nghĩ đến người phụ nữ thường đi theo mình trước kia, một khi đã vô cớ gây sự…… Chà, còn vô lý hơn Tiêu Kha Kha nhiều.

Lúc chỉ còn một phút cuối trước giờ tan làm, một dáng người hơi mập mạp xuất hiện ở đầu cầu thang, còn với bộ dạng đang ngái ngủ. Đây có lẽ là một trong ba quản lý mạng cô gặp ngày hôm qua, người mà Triệu Tuấn Kiệt hay gọi là nhóc mập, cậu ta so với đám Đường Gia Kỳ thì trầm mặc hơn nhiều.

“Mộc Sinh, cô tan làm đi, ở đây cứ để tôi là được.” Nhóc mập nhìn Mộc Sinh nở nụ cười ngây thơ, chất phác.

Mộc Sinh thấy vậy cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi lên tiếng: “Ừ, vậy tôi tan làm đây.”

Sau khi chào tạm biệt nhóc mập, Mộc Sinh nhanh chóng rời khỏi tiệm net.

Lúc về đến nhà, Mặc Dao cũng vừa chuẩn bị xong cơm trưa. Ba món mặn, một món canh, màu sắc và hương vị đều vô cùng tuyệt vời. Những món ăn thơm ngon đặt trên bàn khiến nước miếng của Mộc Sinh không ngừng tiết ra.

“Cậu về rồi à? Mau rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mặc Dao từ phòng bếp bước ra, trên eo vẫn còn đeo chiếc tạp dề, nở nụ cười nhẹ nhàng và điềm đạm.

Nhìn Mặc Dao như vậy, Mộc Sinh không nhịn được lên tiếng chọc ghẹo: “Cậu càng ngày càng giống bà nội trợ gia đình rồi đấy!”

Mặc Dao sửng sốt sau đó liền cười vui vẻ, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp: “Đúng vậy, mình là đang luyện tập trước đấy.”

Hai người cười nói một lúc liền ngồi xuống ăn cơm. Mặc Dao đang ăn bỗng nhiên đề nghị: “Về sau cứ để mình đến đưa con cho cậu, được không? Nếu không cậu cứ phải về nhà mỗi buổi trưa như vậy quá phiền phức.”

Mộc Sinh ngẩn người một chút, chần chừ mở lời: “Như vậy sẽ làm phiền cậu.”

“Không có phiền đâu.” Mặc Dao gắp thức ăn, cong môi: “Buổi trưa mình ở nhà cũng không có làm gì cả, vừa hay có thể qua xem cậu làm việc có thoải mái không. Hơn nữa, cũng chỉ có buổi trưa mình mới đến mà.”

Mộc Sinh suy nghĩ một chút, Mặc Dao muốn làm như thế nào cứ theo ý muốn của cô ta. Tóm lại một người ăn trực như cô, trong lòng biết ơn là được.

Sau khi ăn cơm xong, Mộc Sinh nghỉ ngơi một lát rồi mới đi làm. Lúc đến tiệm net, cô bất ngờ nhìn thấy ở tầng một có rất nhiều người đang bận rộn qua lại, nhưng không phải để lên mạng. Hơn nữa, khắp phòng cũng được bố trí đầy máy móc và camera. Mộc Sinh có chút khó hiểu, không phải Tiêu Kha Kha không đồng ý với Triệu Tuấn Kiệt sao? Sao đoàn làm phim đã đến tiệm net quay phim rồi?

Chỉ có điều, Mộc Sinh nhìn không khí náo nhiệt ở tầng một, vậy mà vẫn chưa quay xong.

Cô chủ đã không lên tiếng, cô cũng không thể tự tiện làm gì cả. Nếu không nhận được thông báo được nghỉ, đương nhiên cô phải đi làm rồi. Lúc Mộc Sinh lên lầu hai, cô thấy Tiêu Kha Kha và Triệu Tuấn Kiệt đang đội mũ nhân viên, mặc áo phông cổ tròn màu xanh đậm và họ đang nói chuyện gì đó. Chỉ có điều giọng điệu tức giận của Tiêu Kha Kha, ai cũng có thể nghe ra được.

“Tôi nói cho mấy người biết, bất kỳ máy móc, thiết bị nào trong tiệm net của tôi đều rất đắt! Lúc quay nhớ cẩn thận một chút, đừng có lau chùi rồi làm hỏng chúng!”

Tiêu Kha Kha nói xong lại tức giận uống ngụm nước trái cây lớn trong tay, đôi mắt trừng to nhìn người đứng trước mặt cô ta. Triệu Tuấn Kiệt vội vàng kéo người đó sang một bên, lúc nhìn thấy Mộc Sinh đến liền nhanh chóng vẫy tay gọi: “Mộc Sinh, tới đây, tới đây.”

Mộc Sinh khẽ mím môi, không biết phải nói gì. Cô không rõ tại sao tình huống thế này lại gọi cô thì có ích lợi gì, nhưng cô vẫn bước đến.

Người đàn ông đội mũ phía trước cũng quay đầu lại, là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi. Ông ta vừa nhìn thấy Mộc Sinh, hai mắt bỗng nhiên sáng lên: “A, cô ấy có thể, cô ấy có thể! Tôi đã tìm được nhân vật cuối cùng rồi!”

“.........”

Mộc Sinh vẫn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì thì nghe thấy tiếng hét không thể tin được của Tiêu Kha Kha vang lên: “Cái gì? Không thể!”


/1674