Vùng Đất Vô Hình

Chương 19: Thợ săn quỷ

/146


Minh Khánh nhận ra mìnhvẫn coi thường việc ứng kiếp. Từ xưa đến nay , thầy trừ tà ứng kiếp vẫnlà bồi hồi giữa lằn ranh sống chết, đi lệch một bước là đến xương cốtcũng chẳng còn một mẩu. Chỉ vì là ban ngày nên hắn bắt quỷ mà tà vật,bùa chú , kiếm chẳng cầm sẵn nơi tay. Thêm nữa hắn quá phụ thuộc vào Âmnhãn. Bởi vì âm nhãn có thể nhìn thấy hết thảy quỷ hồn, kể cả khi chúng giấu sau tường hoặc dưới đất sâu, hắn quên đi ‘con mắt’ tốt nhất củangười tu đạo là cảm giác, là giác quan thứ sáu.

Cho nên hắn phải trả giá cho những sai lầm của mình. Con quỷ sẽ khôngcho hắn bất cứ một cơ hội nào. Tóc của nó trên cổ hắn giống hệt một sợidây thòng lọng làm Minh Khánh nghẹt thở. Tu đạo mười một năm chỉ giúphắn có thể chịu đựng lâu hơn người bình thường một chút. Cái chết đã kềcận hắn, tử thần đang vẫy gọi hắn. Năm người kia cũng không khá hơn Minh Khánh bao nhiêu. Bọn họ cũng đã bị treo lên. Quan tri phủ cố hò hét cứu mạng nhưng tiếng kêu của quan cũng chỉ khọt khẹt trong cổ họng.

Con quỷ đang vui vẻ xem bọn họ giãy dụa cho đến chết bỗng kêu thé lên. Một đoạn tóc dài của nó bỗng bốc cháy, rồi hóa thành tro ngay tức khắc. Con quỷ gào lên: “Mi đang cầm cái gì mà có thể làm tổn thương ta?”

“Đây là bùa hộ mệnh mẹ làm cho tôi.” Tiếng Lam Giang vang lên làm MinhKhánh dấy lên niềm hi vọng. Nàng vừa nói vừa thở hổn hển, xem ra vừa nãy cũng bị nghẹt thở suýt chết. Con quỷ tức giận nói: “Tuy ta không thểchạm vào mi, nhưng ta có thể giết mi bằng cách khác.”

Lam Giang nói: “Tôi biết thế. Cho nên… “ Nàng nhảy xổ vào ôm chầm lấynhững lọn tóc đang trói Minh Khánh. Con quỷ lại kêu ré lên, đoạn tócđang trói Minh Khánh bị cháy thành tro. Quỷ liền há miệng phun ra mộtđám khói về phía Lam Giang khiến nàng ngất đi. Nhưng lúc này Minh Khánhđã lấy được bùa chú và tà vật ra. Hắn mở hộp gỗ sơn đỏ, bên trong là một chiếc khăn tay màu đỏ pha trắng. Con quỷ vừa thấy chiếc khăn thì kêulên đau đớn, hai tay ôm lấy đầu, những sợi tóc đang trói những ngườikhác cũng bị nó thu về. Minh Khánh lao tới dán một lá bùa Trấn Hồn vàongười con quỷ.

Con quỷ ngã gục xuống. Bàn tay của nó run lẩy bẩy cố gỡ lá bùa ra nhưng mỗi lần tay chạm vào lá bùa, nó lại giật giật như lên cơn động kinh.Lúc này Minh Khánh đã dán thêm một lá bùa nữa vào trán con quỷ. MinhKhánh chờ cho nó nằm im bất động, bắt đầu đọc kinh siêu độ. Con quỷ giãy đành đạch, nó đang cố níu lấy thân thể, chống đỡ lấy sức mạnh từ luânhồi lục đạo vẫy gọi. Minh Khánh thấy nó ngoan cố như thế, liền dán chonó một lá bùa Diệt hồn, sau đó bắt đầu đổi sang đọc Tiêu Hồn Chú. Loạiđạo chú này có tác dụng làm tiêu tan linh hồn trong thân thể người bịdán bùa, rất dễ làm tổn thương công đức người đọc nên Minh Khánh cực kỳít dùng. Chỉ những con quỷ nào không thể siêu độ hắn mới phải sử dụng.

Con quỷ nào chống lại được thứ đạo chú mãnh liệt như thế, linh hồn liền tan biến, bỏ lại một bộ thân thể. Lúc Minh Khánh ngừng đọc, thân thểcủa quỷ bắt đầu bốc cháy, một lúc sau chỉ còn lại một đám tro bụi hôitanh. Thật kỳ lạ, sau khi Minh Khánh diệt con quỷ xong, lại có một linhhồn khác bay ra, cúi đầu cảm tạ hắn, rồi nhảy vào vòng luân hồi. MinhKhánh cảm thấy mình lại có thêm một năm công đức.

Lúc này tất cả mọi người đều đã tỉnh lại. Bởi vì trong phòng tối om omnên không ai dám nói gì cho đến khi Minh Khánh mở cửa ra. Ánh sáng chiếu vào làm tất cả chói mắt. Một cơn gió buổi chiều mát lạnh thổi qua nềnđất, cuốn sạch đám tro bụi từng là thân xác của quỷ, biến căn phòng trởnên sạch sẽ như ban đầu. Quan tri phủ bởi vì lỡ tè ra quần, xấu hổ vộivã chạy về phủ. Tối hôm đó, Minh Khánh được Hoàng Lỗi và Hoàng Vi mới ăn cơm. Cả Thúy tỷ và Lam Giang cũng ở lại để nghe hắn kể về đoạn kết củacon quỷ. Nghe xong tất cả xuýt xoa một hồi, Thúy tỷ mới tò mò hỏi:

- “Đạo trưởng, nói vậy lần này công lớn nhất thuộc về Giang muội đúng không?”

Minh Khánh gật đầu đáp:

- “Đúng vậy, lần này bởi vì bần đạo khinh thường con quỷ, khiến tất cảchúng ta đều gặp nguy hiểm. Nếu không có cô Giang cứu, hắn lần này bầnđạo đã chết rồi”

Thúy tỷ ranh mãnh nói:

- “Nếu thế lần này đạo trưởng không được lấy tiền công bắt quỷ. Số tiền đó Giang muội sẽ cầm hộ ngài. ”

Minh Khánh cười: -“Thật tiếc môn phái của bần đạo cấm lấy tiền công bắtquỷ, nếu không bần đạo nhất định sẽ trả tiền cho cô Giang. ”

Thúy tỷ ngạc nhiên lắm, hỏi: “Ngài không phải nói sau khi đạo trưởngbắt quỷ xong , người khác đều đưa cho ngài rất nhiều tiền sao?”

Minh Khánh nói: “Đó là tiền công đức. Người đưa tùy tâm, không có cũngđược.” Nghe vậy Thúy tỷ thất vọng lắm, âm mưu của nàng bị vỡ từ trongtrứng nước.

Lúc này Hoàng Lỗi mới hỏi: “Đạo trưởng, tại sao con quỷ này ở trong nhà tôi lâu vậy? Rốt cuộc nó muốn gì?”

Minh Khánh chần chừ mãi rồi mới nói; “Thực ra,trang viên này được xâytheo một loại phong thủy cổ xưa, giúp chủ nhân phát tài phát lộc. Nókhiến những người sống bên trong dễ dàng gặp may mắn. Có lẽ con quỷ cầncái may mắn đó.”

Hoàng Lỗi nghi hoặc lắm. Ông nói: “Tôi chỉ nghe quỷ cần hấp thụ âm khí,ăn linh hồn người chứ chưa nghe quỷ cần may mắn bao giờ. ”

Minh Khánh đáp : “Bởi vì con quỷ này ban đầu là một con người.”

Hoàng Lỗi cau mày lại. “Tôi không hiểu lắm.”

- “Để bần dạo giải thích. Muốn nói đến nguồn cơn sự việc, đầu tiên phảinói về cái thời người tu đạo còn sống gần gũi với người thường. Lúc đó,có một môn phái cực kỳ hùng mạnh tên là Ngự Quỷ. Môn phái này có sốngười rất đông, thực lực rất mạnh, người trong môn phái tính cách cũngrất hung hãn. Phái Ngự Quỷ tôn trọng phương châm “dĩ độc trị độc”, tứclà dùng quỷ để diệt quỷ. Chính môn phái Ngự Quỷ này là nguyên nhân chính của cuộc chiến tranh giữa những người tu đạo. Sau chiến tranh, phái này bị tiêu diệt, những người sống sót chia làm hai nhánh Nhập Quỷ và Dưỡng Quỷ.”

- “Nhập Quỷ tức là bắt được quỷ rồi, người ta không siêu độ nó mà cho nó nhập vào cơ thể. Nếu người bị nhập vào khống chế được conquỷ, kẻ đó sẽ trở thành thợ săn quỷ. Bọn họ sẽ có được sức mạnh và cuộcsống trường thọ giống như con quỷ đã nhập vào trong người họ. Để con quỷ không ‘đói’ mà ăn mất linh hồn, thợ săn quỷ phải đi tìm những con quỷkhác để ăn chúng. Con quỷ trong người thợ săn quỷ ăn được càng nhiều quỷ thì càng mạnh và thợ săn quỷ càng có nhiều quyền năng lẫn tuổi thọ. "

"Tuy nhiên thợ săn quỷ có một điểm yếu đó là độ nguy hiểm quá cao. Vàoban đầu nếu người bị quỷ nhập không thể khống chế được con quỷ, bọn họrất dễ dàng bị nó đồng hóa và biến thành quỷ. Con quỷ ở nhà thí chủ làban đầu là một thợ săn quỷ. Cô ta muốn sử dụng cái may mắn nơi nhà thíchủ để khống chế con quỷ trong người. Chỉ tiếc là cô ta thất bại, bị quỷ chiếm mất thể xác. Cũng bởi vậy, con quỷ có thể lợi dụng thân xác conngười để qua mắt Tru Ma đạo trưởng rất dễ dàng. Bần đạo mặc dù có đượcÂm nhãn, cũng rất khó xác định.”

/146