Vương Bài Sủng Phi

Chương 35 - Chương 16.2

/42


Những người áo đen ra tay vốn đã tàn nhẫn, lại thêm lực lượng đông, vây chặt họ. Muốn phá vây là rất khó, trừ phi hạ gục toàn bộ toán người trước mặt.

Làn gió nhẹ mang đến mùi máu tanh nóng hổi, mỗi lúc càng nồng nặc. Bỗng Mạt Ca bị kéo giật lại, tránh được mũi kiếm sắc của người áo đen bổ về phía hai bàn tay nắm chặt của họ. Mạt Ca mấy lần bị Hiên Viên Tiêu kéo mạnh, lại bị chàng quay như chong chóng. Động tác quá mạnh khiến cô suýt ngã, dạ dày cuộn lên, mặt nhăn nhó. Thế này có khi chưa đánh lui được những kẻ áo đen, cô đã bị đơ rồi.

Hiên Viên Tiêu bận đối phó với đường kiếm tứ phía, không có thời gian chú ý đến cô, cho dù chú ý cũng không thể an ủi cô. Trong thời khắc sinh tử, Mạt Ca biết, không nên làm phiền chàng, khiến chàng phân tâm.

“A!” Mạt Ca kêu một tiếng, Hiên Viên Tiêu ngoái đầu, định nhìn xem cô bị làm sao, người áo đen nhân cơ hội khua kiếm xông tới, ép sát khiến chàng không ngăn chặn được nữa, chỉ đành buông tay Mạt Ca.

Bên tai vẫn không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ tiếng đao kiếm chạm nhau. Mạt Ca ngồi xuống, cố sức tẽ ra khỏi bàn tay vấy máu đang giữ chặt cô.

Người áo đen đang hấp hối, nhưng vẫn gắng đến cùng, lúc Mạt Ca tách khỏi tay người đó, người đó cũng trợn mắt tắt thở, dường như là chết không nhắm mắt.

Lần đầu tiên nhìn thấy người chết ở ngay gần mình như thế, Mạt Ca vô cùng sợ hãi. Chợt có vật gì bên cạnh thu hút chú ý của cô.

Đó là một lệnh bài dính máu nhòe nhoẹt. Cô dùng tay lau vết máu, còn chua kịp nhìn kỹ, đã nghe thấy tiếng hô, “Tự nhi, cẩn thận!”

Cô né đầu theo trực giác, tránh mũi kiếm. Cũng may do đã được Trình Diệc huấn luyện, cô cũng phản ứng khá nhanh, lăn một vòng trên đất, nhanh chóng bật dậy, vội giấu lệnh bài trong người. Lúc này tình thế càng nguy hiểm, tên áo đen đã tách được hai người ra, tình cảnh của Mạt Ca trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Do phản ứng nhanh, tránh được nhát kiếm đó, nhưng không có nghĩa thoát khỏi nguy hiểm. Mạt Ca chỉ biết một vài quyền cước đơn giản, đối phó với người thường còn có thể, nhưng đối phó với những sát thủ được huấn luyện công phu thì còn xa mới đủ. Không đầy mấy phút, cánh tay phải đã bị mấy mũi kiếm quệt qua, máu thấm đỏ ống tay áo.

Cô rên một tiếng, né người tránh đường kiếm đang bổ tới, nhưng không tránh được hai luồng ánh kiếm khác.

Một luồng nhằm thẳng ấn đường cô, một luống nhằm thẳng tim cô.

Mạt Ca không tránh kịp, vô thức nhắm mắt.

“Tự nhi!” Hiên Viên Tiêu gào lên, như con thú gầm. Chàng ở giữa lớp lớp vòng vây, không thể cứu cô.

Một bóng người lờ mờ thoáng qua trong óc, Mạt Ca chưa kịp nghĩ đó là ai, đột nhiên cảm thấy một chất lỏng nóng hổi phun vào mặt. Mở mắt, kinh ngạc nhìn hai người áo đen đang cầm kiếm lao vào cô, bỗng ngã gục xuống đất, một người đàn ông gian tà mà cuốn hút, đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt.

“Tiểu Mạt Ca, lần nào gặp, đều thấy cô nương trong bộ dạng thảm hại như thế?” Chính là cái giọng điệu cười trên đau khổ của người khác, một vẻ giễu cợt làm người ta tức chết. Mạt Ca mừng phát điên: Phượng Thập Nhất đến rồi, cái mạng bé nhỏ của cô giữ được rồi!

Nỗi căng thẳng sợ hãi dần dần nguôi, dẫu xung quanh vẫn ngợp trời sát khí, máu vẫn bắn tứ tung, cô cũng không sợ chút nào.

Rõ ràng là người đàn ông Mạt Ca cực ghét, nhưng lại mang đến cho cô sự tin tưởng không ai bằng. Cô yên tâm trao tính mạng cho chàng, còn tin chắc chàng sẽ đưa cô ra khỏi khốn cảnh, niềm tin này chính cô cũng không biết từ đâu đến.

Toán người áo đen rõ ràng đã có chuẩn bị, dẫu Phượng Thập Nhất dung mãnh khó địch, bọn họ cũng có tuyệt chiêu đối phó. Họ rút cung ra, tên như mưa bắn về phía Mạt Ca và Phượng.

Tình huống lập tức thay đổi, đối với Phượng, tránh trận mưa tên này không khó, nhưng chàng kéo theo Mạt Ca, đương nhiên không thể linh hoạt. Mưa tên như tấm lưới bủa vây hai người, Phượng mở một đường thoát, khóe miệng hơi nhếch, tay nắm chặt thắt lưng Mạt Ca, nhún chân vọt lên, bay vào rừng.

Những kẻ áo đen bỏ mặc Hiên Viên Tiêu, đuổi theo hai người vào rừng.

Trận truy sát này, rõ ràng nhằm vào Mạt Ca.

Một bên thắt lưng Hiên Viên Tiêu bị đâm một mũi kiếm do bảo vệ Mạt Ca, vết thương không sâu, nhưng mất máu làm chàng đuối sức. Dù chàng muốn chạy theo vào rừng, nhưng lực bất tòng tâm.

Toán người áo đen ra tay thành thạo như thế, chắc chắn không phải là sát thủ bình thường. Là ai muốn lấy mạng Chỉ Tự như thế, phái cả một toán người đi truy sát? Người đàn ông cứu nàng là ai? Người đó mang mặt nạ nửa đen nửa trắng, xem chừng rất thân thiết với Chỉ Tự, bởi vì ngay trong lúc nguy hiểm, Chỉ Tự cũng không dựa vào chàng, nhưng rõ ràng dựa vào người đàn ông đeo mặt nạ đó.

Cặp lông mày Hiên Viên Tiêu chau thành hình chữ bát, ánh mắt lướt qua mười mấy cái xác áo đen nằm trên đất. Chàng đích thân xuống, vô tình chạm vào vết thương ở thắt lưng, đau toát mồ hôi. Lục soát một vòng, không phát hiện điều gì khả nghi. Hiên Viên Tiêu lột mạng che mặt của một người, nheo mắt, lại lột mạng che của người bên cạnh, như muốn xác nhận điều gì, đột nhiên, cơn phẫn nộ đáng sợ xông lên đầu, chàng nhếch mép cười lạnh.

Chính là người của chàng! Toán người này là hắc vệ do chàng đích than huấn luyện, bí mật bố trí ở các nơi trong hoàng cung. Không ngờ, những kẻ được chàng huấn luyện, hôm nay lại chĩa mũi kiếm vào chàng. Thảo nào! Thảo nào bọn chúng thân thủ mẫn tiệp! Thảo nào bọn chúng rất hiểu chiêu thức của chàng!

Mẫu hậu, người thật độc ác!

Lại một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, Hiên Viên Tiêu hít sâu một hơi, dữ tợn nhìn con tuấn mã đang phi đến trên đường cái quan. Trong một thoáng, bàn tay chàng nắm chặt chuôi kiếm, các đường gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay, chàng rất muốn giết người này, bất luận là ai.

Thống lĩnh cấm quân Liễu An đưa một toán cấm quân đến. Liễu An là cháu ngoại Liễu Tĩnh, hơn Hiên Viên Tiêu mười tuổi. Lưng hổ eo gấu, hai mắt sáng quắc, ngũ quan cứng sắc như dao khắc, nhìn thấy xác người la liệt, lại không hề ngạc nhiên. Liễu An nhanh nhẹn xuống ngựa, đến thỉnh an Hiên Viên Tiêu, mười mấy cấm quân sau lưng cũng lần lượt xuống ngựa.

Hiên Viên Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, Liễu An muốn dìu chàng nhưng bị ánh mắt băng giá của chàng ngăn lại, sợ phát run. Trong ánh mắt luôn dịu dàng, lễ độ của Tiêu Dao vương gia bừng bừng nộ khí.

Thật cao minh! Đầu tiên phái một bọn người bí mật hành động, rồi lại phái người đi giải quyết hậu quả, một công khai, một ngấm ngầm, tất cả đều có chuẩn bị. Cấm quân tất cả được vũ trang lưng mang cung tên. Xem ra, chuyến du chơi lần này của họ, thái hậu rắp tâm khiến Tự nhi một đi không trở lại.

Thảo nào hoàng hậu phấp phỏng lo lắng, không muốn để chàng đưa Tự nhi ra ngoài. Lo lắng của hoàng hậu là đúng, chàng suýt đã hại Tự nhi.

“Vương gia, người mất nhiều máu quá, để thuộc hạ đưa người hồi cung, điều dưỡng. Nếu có sơ xảy gì, thuộc hạ dù có trăm cái đầu cũng không đủ chém.”

Liễu An lo lắng nhìn vết thương của chàng.

Hiên Viên Tiêu vung tay, một cái tát chí mạng. Chàng biết, trút giận là hành động ngu xuẩn, nhưng chàng không chịu nổi cơn thịnh nộ này, cơn thịnh nộ do bị người thân nhất lừa dối và phản bội, “Bây giờ mới lo không đủ đầu để chém? Lúc phái người làm bản vương bị thương sao không lo có đủ đầu để chém? Khốn kiếp!” Hiên Viên Tiêu phẫn nộ hét. Sau đó hạ giọng hỏi: “Hôm nay huy động bao nhiêu hắc vệ?”

Tự tay giết bằng ấy người do chính tay mình huấn luyện nên, Hiên Viên Tiêu vừa đau vừa tiếc. Lúc này chàng chỉ muốn biết, rốt cuộc thái hậu đã huy động bao nhiêu hắc vệ.

Thời gian như ngưng đọng, bốn bề im phăng phắc. Liễu An không dám thở mạnh, đang do dự có nên che giấu cho qua, thì thấy vương gia quát: “Nói!”

“Huy động toàn bộ.”

Không khí lặng ngắt im lìm như chết.

Hiên Viên Tiêu đột nhiên quay người, kinh hãi nhìn vào khu rừng xanh ven đường, khuôn mặt tuấn lãng đột nhiên trắng bệch như tờ giấy.

Trong rừng...

Đây không phải là rừng rậm rạp gì. Ánh nắng chiếu qua tán lá hắt những vệt xám trắng trên đất, tiếng chim càng khiến khu rừng yên tĩnh đến khó chịu.

Trên mặt đất phủ đầy lá rụng, chân giẫm lên phát ra những âm thanh yếu ớt, như tiếng thở tuyệt vọng của người sắp chết.

Vết thương bị mũi kiếm quệt ở cánh tay Mạt Ca vẫn rỉ máu, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, nhỏ lên thảm lá khô mất hết sinh khí. Cánh tay đã đau tê dại, dường như không còn cảm giác, cô chỉ nắm chặt tay Phượng Thập Nhất, nhanh chóng di chuyển sâu vào trong rừng.

Hai người nấp sau một tảng đá lớn.

Phượng ngoái đầu, cảnh giác nhìn quanh một vòng, mới yên tâm để Mạt Ca ngồi xuống một tảng đá sạch, hỏi: “Tay có đau không?”

Mạt Ca lắc đầu, ống tay áo đầy máu, trông rất sợ.

Phượng biết cô rất đau, chàng hơi nhíu mày.

Mạt Ca nói: “Huynh bực mình sao? Thực ra không đau lắm, muội tê rồi. Phượng Thập Nhất, sao huynh lại đến đó.”

“Muội có thể nói chúng ta có chút đồng cảm, ta biết Mạt Ca gặp nạn, nên đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Chàng nửa thật nửa đùa nói xong, vén ống tay áo, kiểm tra vết thương của cô. Trên làn da thịt trắng muốt nổi lên một vết kiếm, nhìn thấy vết kiếm mắt chàng chợt tối.

“Muội là mỹ nhân, hiển nhiên rồi, còn anh hùng...” Mạt Ca chậc chậc lưỡi, “Da mặt của tôn huynh đúng là dày hơn tường thành.”

“Tiểu Mạt Ca không e ngại để cho ta chiêm ngưỡng ‘mỹ cảnh’ chúng ta hòa.” Phượng xé một miếng vải lụa trên gấu váy Mạt Ca, băng vết thương cho cô, lại còn thắt một cái nút bướm rất đẹp.

Mạt Ca lặng lẽ quan sát động tác của chàng, cảm kích nói: “Tôn huynh băng bó rất thành thạo, xem chừng tôn huynh thường xuyên bị người ta ‘chiếu cố’ khiến người ta oán như vậy làm người như thế thật quá thất bại.”

Phượng ngồi thẳng người, vừa vặn che ánh nắng chiếu lên mặt Mạt Ca.

Chàng nửa nạc nửa mỡ cười hai tiếng, nhìn quanh một lượt giống như một thợ săn giỏi nhất, nói: “Ra khỏi cửa đã bị nhiều người ‘chiếu cố’ như vậy, không biết là ai khiến người ta oán nhiều hơn, làm người khác cũng chịu vạ lây. Tiểu Mạt Mạt, có bằng hữu đến thăm, muội không đứng lên nghênh đón một chút sao?”

Chàng vừa nói xong, đã thấy một tốp người áo đen tiến rất nhanh về phía họ, tiếng chân giẫm lên lá khô phát ra âm thanh thê lương. Mạt Ca cũng đứng lên, sự thư giãn vừa rồi giống như chỉ trong chớp mắt, cô lại bắt đầu cảm thấy không khí căng thẳng xung quanh.

“Tôn huynh nói phải, tiểu nhân đích thực khiến người ta oán hận, sao lại có nhiều người đến ‘chiếu cố’ như thế chứ.”

Mạt Ca than thở, có người nào lại hận cô đến vậy! Những người áo đen đang tiến lại, họ di chuyển rất nhanh, mắt sắc lạnh, giống một nhóm thợ săn giỏi đang săn con mồi. Mạt Ca cảm giác ở đây giống một nghĩa địa im lìm, bất giác nắm chặt tay áo Phượng Thập Nhất.

“Mạt Ca, hãy tự chú ý, cẩn thận đấy.” Chàng ta nói chậm rãi như thế, ý như là sẽ bỏ mặc cô. Mạt Ca bỗng hoảng sợ. Phượng cúi đầu, ánh mắt đăm đăm dừng trên mặt cô, nhỏ nhẹ nói: “Ta không thể hoàn toàn chú tâm bảo vệ muội được, muội tự bảo vệ mình. Lúc sau thì kêu một tiếng.” Chàng nói với vẻ rất nghiêm túc.

Mạt Ca thấy câu nói này ý nghĩa vô cùng, trịnh trọng gật đầu.

Người đàn ông này không như Hiên Viên Tiêu, dồn tất cả tâm sức vào bảo vệ cô, bởi vì chàng biết rõ, đối với chàng, cái gì mới là quan trọng nhất, đôi vai chàng cơ hồ không chịu nổi một chút dịu dàng, một mảy may do dự. Nhưng Phượng như thế, trái lại khiến Mạt Ca có một nhận thức mới mẻ đối với chàng.

“Động thủ!” Thủ lĩnh áo đen giơ tay ra hiệu, cả toán người ào ào hành động.

Chớp mắt, ánh kiếm đã phá vỡ không khí yên tĩnh của khu rừng.

Phượng Thập Nhất mặc dù nói không toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, nhưng chàng đã chặn hầu hết các ngả tấn công nhằm vào cô. Chàng ra tay cực nhanh, chém giết không nương tay, so với bọn áo đen, càng là sát thủ chuyên nghiệp hơn nhiều. Mạt Ca nhìn hoa mắt. Dường như chàng rất giỏi tấn công trong rừng, lúc vọt lên cao, giết người dễ như giẫm chết kiếm.

Đao kiếm dưới ánh mặt trời gay gắt tóe ra ánh sáng trắng dữ dội, thỉnh thoảng chiếu vào mắt Mạt Ca, chói đến trào nước mắt. Cô đột nhiên nhanh trí, cướp con dao lớn trong tay một xác chết. Cô không biết võ công, đương nhiên không cố giúp Phượng, như thế chỉ khiến cô càng chịu thiệt mà thôi.

Ánh đao sáng quắc dưới ánh nắng phản ra những tia trắng sáng chói. Mạt Ca nghiến răng, giơ cao con dao chiếu phản quang của nó vào mắt một tên áo đen.

Tên áo đen đang hăng chiến, bị ánh sáng chói đột ngột chiếu vào mắt, lập tức nhắm mắt theo phản xạ. Phượng nhân cơ hội lao đến như tia chớp, khiến hắn vĩnh viễn lìa đời.

Đây chắc chắn là sự phối hợp hoàn mỹ. Tiếng rên của những tên áo đen và tiếng cơ thể rớt xuống đất, vang không ngớt. Mạt Ca dù không nhẫn tâm, nhưng vẫn không thể dừng tay. Đây là thời khắc sinh tử, thương xót kẻ địch là tự đưa mình xuống địa ngục, cô không phải là người cảm tính. Bàn tay cầm dao đã tê nhức, chỉ muốn Phượng Thập Nhất nhanh chóng giải quyết toán áo đen này, để thoát khỏi nguy hiểm.

Mạt Ca dồn tất cả tâm sức giúp Phượng, không để ý nguy hiểm đang đến gần mình, tiếng rên và tiếng kêu thê thảm bị át bởi âm thanh của một ám khí ập đến phía sau. Mạt Ca không hề đề phòng, nhưng Phượng nhìn thấy, còn chưa kịp hét nhắc nhở cô, chàng đã bay đến, túm lấy cô. Chàng đẩy cô ra sau lưng, tránh hai mũi phi tiêu, nhưng lại có mũi thứ ba phóng đến. Mặc dù phi tiêu chỉ sượt nhẹ qua cánh tay chàng, nhưng khiến chàng nheo mắt.

Phi tiêu có độc!

Cảm giác tê cứng ở cánh tay khiến Phượng cảnh giác, tại chàng quá sơ xuất.

Vết thương ngoài da như vậy đối với chàng không hề gì, nhưng chất độc ở đầuphi tiêu sẽ lập tức lan đến lục phủ ngũ tạng, đối với người quen luyện võ công, càng vận chân khí, độc tố phát tán càng nhanh.

Mạt Ca không ngờ, Phượng Thập Nhất lại đỡ phi tiêu cho cô đối với người luôn trân quý sinh mạng của mình như vậy. Vì sao lại bất chấp nguy hiểm tính mạnh để cứu cô?

“Phượng Thập Nhất, chàng...” Lúc này cô không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Phượng hình như không cam tâm, Mạt Ca nhận ra nỗi căm hận trong mắt chàng, muốn giết sạch toán người áo đen, nhưng tình hình trước mắt, không thể không từ bỏ. Chàng vung kiếm vạch một đường trên mặt đất, chỉ thấy lá khô bay tung lên như có sức sống, dày đặc tựa bức màn che kín họ.

Sau một trận nhốn nháo, Phượng Thập Nhất và Mạt Ca biến mất trong rừng.

Ở một chỗ sâu trong rừng, tại một hang đá kín đáo.

Mạt Ca đứng ở cửa hang, cảnh giác nhìn quanh. Trong hang, Phượng Thập Nhất đang vận khí dường như muốn ép độc tố trong người ra. Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo chàng, đôi môi thất sắc, không còn tươi hồng như mọi khi. Hình như chàng đang cố chịu cơn đau sôi sục trong người, cơ thể run nhẹ như tiếng lá rơi trong gió.

Đây không phải là loại độc khó giải, nhưng lúc này, ở ngoại ô hoang vắng.

Phượng bất lực, chỉ đành vận công ép độc tố vào đan điền1, dùng nội lực khống chế ở đó không cho phát tán. Rất lâu sau, hơi thở mới chậm lại.

1. Đan điền: Đạo gia cho rằng đó là vị trí ở dưới rốn, cách ba thốn, là một hiểm huyệt trên cơ thể.

Mạt Ca chăm chú nhìn chàng, như nhìn một người đàn ông lạ. Phượng cũng nhìn cô, không ai nói gì, hình như giữa họ đã có gì đó thay đổi.

“Chàng không sao chứ?” Mạt Ca phá vỡ không khí yên lặng. Vừa rồi còn chứng kiến Phượng đau đớn như vậy, không ngờ, lúc sau chàng đã trở lại bình thường. Mạt Ca là không biết, độc tố trong người chàng rốt cuộc đã giải được chưa, chỉ cảm thấy hình như chàng không có vấn đề gì. Sức mạnh ý chí của người đàn ông này thực phi thường.

“Không sao rồi.” Phượng cười nhẹ: “Ta là nhân vật họa hại ngàn năm, Diêm vương sao dám thu nhận.”

Mạt Ca mặt không biểu cảm, mắt không chớp đi đến trước mặt Phượng, nói từng chữ: “Phượng Thập Nhất, vừa rồi sao lại che chắn cho muội?”

Nụ cười của chàng hơi cứng, giọng đùa đùa: “Chuyện đó rất quan trọng sao?”

“Đúng, rất quan trọng.” Mạt Ca ở bên cạnh chàng một tháng, trải nghiệm sâu sắc chàng là người lạnh lùng nghiệt ngã, vì mục đích, không từ thủ đoạn. Cô tận mắt chúng kiến một thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ bị chàng dùng cực hình, tận tai nghe thấy giọng càng lạnh khốc, không một chút tình. Nếu nói vừa rồi cô vô tình nảy sinh tình cảm muốn dựa vào chàng khiến cô kinh ngạc, thì việc chàng xông ra chắn phi tiêu cho cô càng khiến Mạt Ca chấn động.

Thậm chí cô đã nghĩ, não chàng nhất thời bị sét đánh, nếu không tại sao lại xông ra? Chàng có biết, như thế có thể khiến chàng mất mạng không? Hy sinh tính mạng vì một cô gái luôn chọc tức mình, thế là lẽ gì?

Chàng bất lực cười hai tiếng, nhún nhún vai, giọng uể oải: “Tiểu Mạt Mạt có thể lý giải là ta thương hoa tiếc ngọc, rốt cuộc tiểu Mạt Mạt của ta cũng là mỹ nhân phong hoa tuyệt thế.”

Giọng điệu của chàng khiến mắt cô tối sầm, khuôn mặt thanh tú lầm lì, vừa định nổi giận đã nghe thấy tiếng cười đau khổ của chàng: “Nhất định là ta đã bị điên.”

Mạt Ca nhìn chàng, phượng Thập Nhất lúc này không còn vẻ lơ đãng, bất cần cố ý, cũng không có một tia giễu cợt nào, ánh sáng lờ mờ như phủ lên chàng một lớp sương mỏng nhập nhòa, cô nhìn không rõ. Người đàn ông này, trong lòng dường như cất giấu rất nhiều bí mật, lúc này ngay bóng lưng chàng nhìn cũng cứng nhắc, rắn đanh, sắc nhọn, lại rất cô đơn.

Phượng nhẹ giọng nói: “Mạt Ca, muội có thể lý giải là ta bị điên.” Ngoài điên, chàng làm sao lý giải được hành động của mình? Cô vốn là một quân cờ của chàng, mà chàng lại bất chấp tính mạng mình vì quân cờ đó. Khi ý thức ra điều đó, cơn đau âm ỉ, tê dại ở cánh tay khiến chàng hiểu, chàng đã sai lầm.

Chàng vốn không hề suy nghĩ, vì sao chàng làm vậy, có lẽ chàng điên thật.

“Nếu đầu óc tỉnh táo, ta sẽ không làm như thế, nhất định không.” Phượng nói chắc nịch, không biết là để Mạt Ca nghe, hay là đang thuyết phục chính mình.

Mạt Ca đầu tiên hơi sững ra, sau đó mỉm cười, “Tiểu nữ chỉ biết chàng đã làm như vậy.”

Phượng lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói trêu: “Đã là anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu Mạt Mạt liệu có bằng lòng đem thân báo đáp?”

“Nếu chàng bỏ mặt nạ ra, thấy dung mạo cũng dễ coi, tiểu nữ có thể đem thân báo đáp.” Mạt Ca nhởn nhơ nói, Phượng trêu cô đã thành thói quen, không ngờ phản pháo, nhất thời không tìm ra lời phản bác.

Bỏ mặt nạ ư? Điều đó không thể.

“Nếu ta xấu xí, cô nương sẽ không bằng lòng đem thân báo đáp ta ư?”

Chàng nhướn mày.

Mạt Ca dứt khoát lắc đầu, “Tiểu nữ có yêu cầu hết sức hà khắc về dung mạo đối với nửa kia của mình.”

Phượng cười “khạch” một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, lẩm bẩm:

“Xem ra ta có hy vọng rất lớn.”

Giọng chàng rất nhẹ, Mạt Ca nghe không rõ, bèn hỏi lại: “Chàng nói gì?”

Phượng cười: “Tốt nhất cô nương hãy nhớ lời đã nói hôm nay.”

Mạt Ca cười, mắt cong cong, “Xin lỗi, tôn huynh câu này chỉ có hiệu lực trong ngày hôm nay.”

Phượng Thập Nhất hơi ngây ra. Mạt Ca thật sự rất muốn nhìn dung mạo của chàng, nhưng tiếc là, chàng không thể hiểu ý cô.

“Tiểu Mạt Mạt, nam nhi đánh giá người qua ngoại hình đã đành, cô nương thân là nữ nhi cũng đánh giá người qua ngoại hình. Dung mạo của nam nhi đẹp hay không có gì quan trọng?”

“Tại Sao nam nhi coi trọng ngoại hình thì được, còn nữ nhi thì không?” Mạt Ca thong thả nói.

“Trên đời có bao nhiêu đôi tình nhân vừa nhìn thấy nhau đã yêu. Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chính là đánh giá người qua ngoại hình. Nếu chàng diện mạo vô duyên, ai có thể vừa nhìn thấy đã yêu chàng? Cho nên nói, bất luận là nam hay nữ, dung mạo đều rất quan trọng.”

“Cái này.”

Mạt Ca cũng không muốn nói chuyện linh tinh với Phượng Thập Nhất trong hang đá này, kéo chàng đi, “Mau đưa muội về thôi, kẻo tỷ tỷ lo lắng.”

Phượng nhìn Mạt Ca vô tư nắm tay chàng, lòng nhất thời bối rối, bao cảm xúc đan xen.

/42