Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 164 - Chương 98.2

/283


Không được. Ngư Ngư ngay lập tức lắc đầu.

Cho dù đây đúng là địa đồ của thạch thất, có thể dẫn bọn họ thoát khỏi cơ quan bẫy rập, nhưng cũng khó bảo đảm cho họ tránh thoát những nguy hiểm mới khác, năm đó có hơn mười đại cao thủ đã cùng nhau xuống đó, cuối cùng rơi vào kết cục chết đến hài cốt cũng không còn, bây giờ không thể để thêm một ai khác phải đi mạo hiểm.

Nhưng mà... Hà Nghiêm còn muốn nói lại, không bàn đến việc Vương phi có thể mang chủ tử nhà bọn họ về hay không, mặc dù gần đây hai người đều không nói gì, nhưng Hà Nghiêm biết đây là chuyện lớn trong lòng của chủ tử.

Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng không thể để thủ hạ của mình phải mạo hiểm được, thân là một kẻ đại phúc hắc, thật ra y cũng đã từng nghĩ đến vấn đề nan giải này, hơn nữa cũng đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng.

Đi gọi cái tên mồ đồ đen tới đây.

... Mặc đồ đen? Tầm mắt Hà Nghiêm đồng thời xoay về phía nơi Tiết Hữu và ông già áo đen đang đứng, không rõ chủ tử muốn tìm người nào.

Hơn nữa, lúc này bọn họ thì có lợi ích gì.

Đẩy bọn họ xuống dưới đi mạo hiểm thay sao?

Nhưng sau khi bọn họ xuống dưới, thì hoàn toàn có thể tìm một cái xó an toàn mà trốn vào một lát, sau đó quay ra nói với bọn họ đi theo bản đồ này không có nguy hiểm gì cả.

Chủ tử là người thông minh, người sẽ không thể không nghĩ tới điều này đấy chứ.

Hà Nghiêm mù mờ không hiểu gì dẫn hai người mặc đồ đen tới, Hách Liên Dạ khẽ nâng tay của ông già áo đen lên, nói một câu như không thể không làm, Dạy bổn vương điều khiển rắn.

Ông già áo đen cười một tiếng, Đúng là nực cười, lão phu tạm thời không chấp, rơi vào tay ngươi, ngươi cho rằng có thể tùy ý ra lệnh cho lão phu hay sao?

Không dạy?

Không dạy!

Hiển nhiên Hách Liên Dạ là người hiền lành, không hề tức giận, còn khẽ cười gật đâu, giọng điệu vô cùng tự nhiên phân phó, Hà Nghiêm, lột da.

Vâng. Hà Nghiêm như thể đang làm ảo thuật lôi từ trong bao quần áo sau lưng ra một con dao nhọn, tay còn lại cầm theo đá mài dao.

Như đồ tể bán thịt trong chợ, động tác của hắn vô cùng thuần thục tự nhiên mài con dao hai phát trên đá mài, vừa mài vừa quan sát ông già áo đen, Vương gia, ra tay từ đoạn nào đây ạ?

Mặt đi. Hách Liên Dạ thuận miệng đáp, Đúng lúc đang cần ít da người làm đèn lồng, cẩn thận chút, đừng làm rách.

... Mặt ông già áo đen khẽ biến sắc xanh, Ngươi muốn học luôn bây giờ?

Đúng vậy.

Tưởng tượng cái cảnh mặt mình làm thành cái đèn lồng, ông già áo đen đành phải giơ cờ đầu hàng dạy cho y cách điều khiển rắn.

Chỉ là... trước tình huống vô cùng cấp bách, chủ tử học cái này để làm gì?

Đừng nói là ông già áo đen, mà ngay cả Hà Nghiêm đã đi theo y hơn hai mươi năm cũng không rõ mục đích của Hách Liên Dạ là gì.

Đáp án rất nhanh sẽ được công bố.

Hách Liên Dạ muốn học cũng chỉ là các kĩ xảo thao túng rắn đơn giản nhất, hơn nữa con người này vốn đã rất thông minh, nên không đầy một khắc đã học hỏi xong.

Tốc độ này khiến ông già áo đen phải trợn mắt há hốc mồm, dù có thế nào cũng không thể ngờ trên đời này lại có người thông minh đến vậy, đến giờ phút này, lão cảm thấy mình thua cũng không oan uổng gì.

Đuổi hết những kẻ không liên quan đi, Hách Liên Dạ khẽ huýt một tiếng sáo, vài khắc đồng hồ sau liền xuất hiện


/283