Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 2 - Chương 2

/49


Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi xuống, có phần hơi căng thẳng liếc mắt nhìn về hướng kia.

Không biết tại sao mặt đỏ lên.

Thiếu niên trong trí nhớ lùn hơn mình một chút, không nghĩ tới bây giờ lại cao vọt như vậy, làm gì còn bộ dạng mảnh khảnh điềm đạm năm đó.

Cúi đầu nhìn thực đơn đặt trên bàn, vẫn là thực đơn bình thường như ngày trước nhưng giờ xem có chút không giống, cầm thực đơn trong tay cảm xúc tốt hơn nhiều, song có chút kỳ quái, trên thực đơn chỉ có món ăn mà không ghi chú giá cả.

Cũng may là biết nhà hàng này mở lâu rồi, không phải là loại ‘quán trọ giết người cướp của,’ cô gọi ít đồ ăn không tệ lắm theo trong trí nhớ, sau đó lễ phép đẩy thực đơn tới trước mặt anh.

Hơi có phần lúng túng: “Hôm nay vắng quá, trước kia lúc tôi tới đây rất đông khách….”

Sau khi anh mở thực đơn ra, cô không nhịn được len lén quan sát gò má của anh.

Cũng chẳng phải là nhầm người, loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra bộ dạng năm đó.

Trong lòng có phần yên tâm hơn, mới vừa rồi thật sự muốn hù chết cô, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ rồi.

Xem ra không chỉ riêng phụ nữ mới thay đổi 18 lần, đàn ông cũng càng thay đổi càng dễ nhìn hơn.

Không nghĩ tới khi trưởng thành sẽ thành bộ dạng bây giờ, khuôn mặt vô cùng cân đối chững chạc, không có cảm giác như thiếu niên lỗ mãng, cũng không có cảm giác sành đời.

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung anh.

Đang cẩn thận đánh giá anh.

Thì sau khi gọi món ăn xong anh ngẩng đầu lên hỏi ý kiến cô.

Vừa rồi Đỗ Tiểu Nhiễm quá chăm chú bị anh đột ngột hỏi không phản ứng kịp, vội túng lúng gật đầu: “Được, món gì tôi cũng có thể ăn, tôi không ăn kiêng!”

Anh cười cười, nụ cười này làm dịu đường cong trên khuôn mặt anh.

Cũng không biết là cửa hàng trưởng vẫn chú ý bên phía bọn họ, hay là vừa đúng lúc.

Bọn họ mới vừa gọi món ăn xong cửa hàng trưởng đã đi tới.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, phục vụ trước kia đâu, sửa chữa như thế nào mà khách gọi thức ăn lại cần cửa hàng trưởng đích thân ra tay?

Cô nói tên thức ăn cho cửa hàng trưởng.

Thời gian chờ món ăn lên bàn, không khí có chút im lìm.

Anh cũng không chủ động nói gì. lêquydoon

Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy là lạ, rõ ràng anh ta chủ động muốn gặp mình, sao gặp được thì lại không nói tiếng nào thế chứ hả?

Cô không thích cứ mãi ngột ngạt như vậy, nếu kéo dài nữa ăn cơm có thể bị nghẹn.

Cô định tìm đề tài nói chuyện: “Thật ra thì tôi rất bất ngờ, hôm nay lúc nhận được điện thoại của mẹ tôi, tôi chẳng


/49