Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 133 - Chương 38

/215


Yên lặng khinh bỉ liếc nhìn Liễu Thư, lúc này Kathy mới sáp đến, nhỏ giọng nói: Cậu đoán vừa rồi mình trông thấy cái gì? Lần này không đợi Liễu Thư thúc giục mà rất tự giác nói tiếp: Thế nhưng mình trông thấy Gina đưa thức ăn cho Carmen. Mắt Kathy trừng thật to, bộ dáng vẻ mặt không tưởng tượng nổi, yên lặng đâm trúng điểm cười của Liễu Thư.

Vậy thì thế nào? Gina và Carmen, tuấn nam mỹ nữ nếu như thích nhau mà nói cũng không kém, Liễu Thư không thấy có cái gì, ngược lại còn rất vui vẻ thấy họ thành đôi.

Vậy thì thế nào hả? Kathy vẻ mặt bộ dáng 'Cậu thật đúng là không hiểu lòng của mình', giống như là muốn biểu đạt ra cái gì, nhưng mà lại rất rối rắm, làm biểu tình thực phức tạp cả nửa ngày, mới híp mắt nói: Cậu không biết giống cái Gina này, từ bé thì bộ dạng xinh đẹp, rất được thú nhân theo đuổi, mà thực đáng giận chính là cô ta chưa bao giờ ngay mặt tỏ vẻ thích đối với bất kỳ thú nhân nào, vẫn treo người ta như vậy. Bằng không sẽ không trưởng thành cũng không có một người khế ước bạn lữ, chính là cô ta quá thích chơi. Hiện tại cô ta thế nhưng chủ động thân cận Carmen, phải biết rằng cho tới bây giờ cô ta chưa từng bày tỏ qua đối với bất kỳ thú nhân nào như vậy, quả thực rất không dám làm cho người ta tin. Mình liếc mắt một cái thì nhìn thấy, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, cuối cùng phải nhìn thêm mấy lần mới xác định.

Liễu Thư vẫn không thể hiểu nổi tâm tư phức tạp của Kathy, chỉ có thể nói ra cảm giác của bản thân: Vậy không đã nói lên hiện tại Gina rất coi trọng Carmen sao, nếu có thể cùng một chỗ cũng là đều vui mừng lớn rồi.

Nhưng bộ dạng của cô ta trước kia, thế nào cũng không có cách nào làm cho người ta tin tưởng thay đổi hẳn. Cô nàng bày ra bộ dáng cho dù các ngươi đều tin tưởng, dù sao ta là không tin: Mình cảm thấy cô ta không phải nghiêm túc, tuy rằng mình rất kinh ngạc với hành vi của cô ta, nhưng mà... Quên đi, nói với cậu, cậu cũng không hiểu mình, mình phải đi quan sát cẩn thận một chút. Nói xong vung chân loạng choạng liền chạy đi về phương hướng vừa rồi.

Gãi gãi cái ót, Liễu Thư đối với cái này thật là không thể hiểu nổi, người ta tâm huyết dâng trào nói chuyện luyến ái gì đó là rất bình thường, còn bày trận lớn như vậy sao. Đột nhiên cô phát hiện kỳ thực Kathy rất có phẩm chất đặc biệt cẩu bát quái (phóng viên bát quái), chậc chậc, nhân tài khó được, sinh nhằm thời đại thời không, quả nhiên là đáng tiếc nha!

Mặc kệ hành vi Kathy đi làm cẩu tử, Liễu Thư chuyên tâm thu thập, trong sọt đã hái không ít, trái cây rau dại cái gì cũng có. Cô cảm giác đi có chút mệt mỏi, nhìn xem những người khác, rồi tìm tảng đá quét quét tro bụi mặt trên đặt mông ngồi xuống. Vùng hoang vu dã ngoại cũng may mắn nhiều người, bằng không ai cũng không dám cứ phần phật không hề cảnh giới nghỉ ngơi lớn như vậy.

Liễu Thư lau mồ hôi có chút khát nước, đáng tiếc túi nước ấm nước gì đó cô cũng không thể làm ra được. Cô chọn một loại trái cây hơi nhiều nước cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào ngon miệng, ài, thời tiết tốt, chỉ thích hợp cái gì cũng không làm mà ngủ lười. Quả nhiên lại phạm vào chứng làm biếng, cảm thấy thẹn cho chính mình một chút, cô cắn từng ngụm từng ngụm trái cây da màu bạc nhiều nước, cuối cùng còn mút vào một cái, lại không hề lưu luyến ném hột.

Tiểu Thư, mau tới, đi thôi. Bên kia Eva vẫy vẫy kêu cô đi qua, Liễu Thư nhảy xuống từ trên tảng đá, miệng đáp ứng: Được đến ngay.

Cô di chuyển bước chân thì đá đến cái gì đó, vấp một cái, Liễu Thư không để ý, cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, rồi lập tức đá vật kia đi, sau đó đi tiếp. Chẳng qua mới vừa đi hai bước, trong lòng lộp bộp một cái, ánh mắt yên lặng nhìn lui trở về phía sau, cô ngồi xổm xuống cầm lại nhìn kỹ thứ đá văng vừa rồi.

Ánh mắt của Liễu Thư nhìn chằm chằm thứ ở trong tay, động tác cũng đang khe khẽ rung động. Cho tới nay biểu tình của cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng lúc này sắc mặt đỏ lên. Eva bên kia thấy cô đột nhiên lại ngồi trở lại, nghĩ đến cô phát hiện rau dại gì đó, cũng không để ý lại thúc giục một tiếng, nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích.

Hiện tại hai tai của cô đã bị che mất rồi, căn bản nghe không được thanh âm bên ngoài, trái tim nho nhỏ trong lồng ngực nhảy lên khỏi nói có bao nhiêu kích động. Liễu Thư không chút để ý tới Eva kêu gọi, nhìn thứ đó một hồi lâu mới phản ứng kịp, hoàn hồn trước tiên thì cái gì cũng không làm, ánh mắt sắc sảo đảo qua, hai tay cùng sử dụng bắt đầu đào bới trên mặt đất, tư thế rất hung mãnh, khí thế rất điên cuồng, quả thực không thể đỡ. Bộ dáng đó làm cho Eva đã chạy tới xem xét rốt cuộc cô bị làm sao đều ngốc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình.

Cậu... cậu làm sao vậy? Tiểu Thư? Decibel thanh âm cũng nhỏ, dáng vẻ làm cô bị sợ, đồng thời xoay người về phía Oman dùng sức vẫy tay, tỏ vẻ nơi này rất không thích hợp.

Ha ha ha, thật là, thật là, rốt cục tìm được rồi, tìm được rồi. Oman chạy lại đây nhanh hơn, chỉ là vừa đến còn không có nhìn kỹ bộ dáng Liễu Thư thì nhìn thấy cô đột nhiên nhảy cẩng lên. Sau đó chính là một trận cười to tố chất thần kinh, nâng đỡ thứ gì đó nhảy ở tại chỗ như con thỏ, hù hắn sửng sốt một trận, nên lấy ánh mắt hỏi Eva, đây rốt cuộc là làm sao vậy. Nhưng mà Eva cũng không rõ ràng lắm, hai người chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.

Đây là thứ gì tốt sao? Vẫn là Eva tâm lý mạnh mẽ, trong khoảng thời gian này Vu y rất ít đi theo, tạm thời tìm không thấy người tin cậy, cô chỉ có thể tự lên.

Thứ tốt, đương nhiên là thứ tốt rồi, thật thật là tốt. Luôn mãi bị hỏi, rốt cục thì lý trí của Liễu Thư quay trở lại, thoáng ngượng ngùng nhìn Eva và Oman hai mắt trừng lớn nhìn ngó mình. Cô ho khan hai tiếng, trấn định một chút mới lên tiếng cười nói: Khoai lang khoai lang hai người xem. Cô ôm thứ gì đó đen tuyền vào trong lòng như bảo bối đưa tới trước mặt hai người, dáng vẻ như hiến vật quý.

Khoai lang là cái gì hả, khoai lang, bọn họ căn bản không biết có


/215