Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 132: Trở về

/134


Editor: Aubrey.

An ủi Hoắc Tiểu Hàn xong, lau đi những giọt nước mắt trên mặt y, hắn lại xoay người nói lời cảm ơn với các quân sĩ: “Đa tạ các vị đã đến cứu ta.”

Hắn lấy ra một tờ ngân phiếu, thân thủ bí mật đưa cho quân sĩ cầm đầu, sau đó liền nhỏ giọng nói với hắn: “Số tiền này là cho các vị uống rượu, cũng chỉ là một chút sự bày tỏ lòng biết ơn của ta mà thôi, mong vị đại ca đây hãy nhận lấy.”

Người quân sĩ kia liếc mắt một cái, cư nhiên là một ngàn lượng! Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, vị thư sinh này thật hào phóng, hắn nghĩ lại, sở dĩ bọn họ điều động người đến cứu người là bởi vì mệnh lệnh của Thụy Vương, bề ngoài dùng danh nghĩa là lên núi bắt sơn tặc, nhưng lý do thật sự chính là để cứu vị Nguyên công tử này.

Hắn cho rằng, có thể được Thụy Vương thưởng thức, thân phận của người này hẳn là rất bất phàm, nên hắn không dám nhận lấy: “Nguyên công tử quá khách khí, cứu người vốn là chức trách của chúng ta, ngài không cần làm như vậy.”

Nguyên An Bình đương nhiên sẽ không để cho đối phương có cơ hội nói lời khách sáo: “Một mã quy nhất mã, ta có thể được cứu đều là nhờ công lao của các vị, ít nhiều gì cũng nên để cho ta biểu đạt lòng biết ơn một chút chứ?”

Nguyên An Bình đem tờ ngân phiếu nhét vào trong tay quân sĩ, không cho đối phương có cơ hội từ chối, Nguyên An Bình xoay người nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau chóng xuống núi thôi, bây giờ ta rất muốn được tắm, sau đó còn muốn được ăn một bữa thật no nê.”

Hoắc Tiểu Hàn nhìn Nguyên An Bình râu ria xồm xoàm, dáng vẻ trông vô cùng chật vật, những ngày qua khẳng định đã chịu không ít khổ, trong lòng y khó chịu: “An Bình ca! Những ngày qua ngươi chịu khổ rồi.”

Nguyên An Bình kéo tay Hoắc Tiểu Hàn: “Đừng khổ sở, chịu khổ một chút có tính là gì, có thể sống sót chính là may mắn lớn nhất. Không phải người ta thường nói sau đại nạn không chết, tất có phúc hưởng về sau sao? Sau này ta chắc chắn sẽ thuận lợi mà tiếp tục sống.”

Hiện tại tâm tình của hắn rất cao hứng, chịu khổ không tính là gì, chỉ cần có thể sống, đó chính là may mắn lớn nhất rồi.

“Nhất định!” Hoắc Tiểu Hàn tin tưởng lời nói của Nguyên An Bình.

Sau khi hội hợp với đám người Đại Trụ, Đại Trụ nhìn thấy Nguyên An Bình vẫn còn sống sờ sờ liền kích động không thôi, đôi mắt của hắn đỏ lên, vỗ vỗ vai của Nguyên An Bình: “Hảo! Hảo! Không có chuyện gì là tốt rồi! Ta cũng không tin ngươi lại dễ dàng ra đi như vậy, thật sự là ông trời có mắt a!”

Đại Trụ không ngừng lẩm bẩm: “Phúc lớn mạng lớn, phúc lớn mạng lớn a! Nếu để cha ta biết được ngươi vẫn còn sống, nhất định sẽ mừng tới phát điên!”

Nguyên An Bình nhìn bọn họ chân thành quan tâm mình như vậy, trong lòng cũng rất cảm động: “Để cho các ngươi phải lo lắng rồi.”

Hắn nhìn về phía những người nghe nói là thị vệ của Thụy Vương, trong lòng của Nguyên An Bình có chút thấp thỏm. Hiện tại, người mà hắn không muốn gặp lại nhất chính là Thụy Vương, tất nhiên cũng bao gồm những người có liên quan đến Thụy Vương. Trong lòng hắn có quá nhiều cảm xúc khó mà cân nhắc được, những ngày qua sinh hoạt trong sơn động, nếu đổi lại là người bình thường, trong thời gian dài như vậy, thì sớm đã ngỏm từ lâu rồi.

Nhưng hắn vẫn dùng vẻ mặt cảm kích nói lời cảm ơn với mấy vị thị vệ, cũng nói với bọn họ hãy thay hắn chân thành biểu đạt lòng biết ơn đến Thụy Vương. Sau đó, đoàn người liền dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi, đến khách điếm mà bọn họ đã nghỉ chân.

Cùng đến đây còn có Lý Tự và Trọng Tôn Thụy, lúc trước bọn họ vẫn luôn đi vào trong núi tìm kiếm tung tích của Nguyên An Bình, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu hài tử, thể lực không thể sánh được như người lớn.

Người lớn có thể ở trong núi ăn gió nằm sương, nhưng lại sợ hai đứa trẻ không chịu nổi, nên mới để cho hai người ở lại khách điếm chờ.

Hai đứa trẻ ở trong khách điếm chờ, theo thời gian trôi qua từng ngày, trong lòng cũng càng ngày càng nôn nóng. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, thời gian càng dài, cơ hội sống của Nguyên An Bình cũng dần dần nhỏ lại.

Đến khi Nguyên An Bình một thân lôi thôi, nhếch nhác xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ, bọn họ liền hưng phấn ôm lấy Nguyên An Bình oa oa khóc rống lên.

“An Bình ca ca! Quá tốt rồi, ngươi còn sống a!!!”

“An Bình ca! Ta biết ngươi không dễ chết như vậy mà!!!”

Nguyên An Bình cười an ủi bọn họ: “Này này này, ta còn sống là việc tốt, các ngươi khóc cái gì a? Còn nữa, trên người ta rất thối, các ngươi không sợ chết ngộp à?”

Lý Tự lau nước mắt, cao hứng nói: “Ngươi rất thối, nhưng lần này ngươi đã vượt qua được đại nạn, không có chết, nên ta liền không chê ngươi.”

Trọng Tôn Thụy cũng thả Nguyên An Bình ra, nhìn người vẫn còn sống, bé vô cùng cao hứng: “An Bình ca ca! Sau này ngươi không được doạ chúng ta như vậy nữa, sau này cũng không được đi đến mấy nơi nguy hiểm a.”

Nguyên An Bình mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu của bé: “Hảo! Nghe ngươi, sau này ta sẽ đặc biệt cẩn thận.”

Kỳ thực, chuyện lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió, một người bình thường như hắn vốn không thể chạm mặt với những sự việc bất ngờ như thế này.

Tắm xong, đem râu mép cạo sạch sẽ, Nguyên An Bình liền thở dài một hơi: “Thật là thoải mái!”

Lúc còn ở trên vách núi, bởi vì hắn không biết đến khi nào mình mới được cứu, nên nước đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn đồ ăn. Những hành động như rửa mặt hoặc tắm rửa rất lãng phí nước, tất nhiên hắn sẽ không làm.

Ở dưới đó lâu như vậy, hắn có cảm giác bản thân đã bẩn đến nỗi sắp nổi ghẻ rồi.

Hoắc Tiểu Hàn bưng đồ ăn bước vào, nhìn thấy Nguyên An Bình đã thu thập xong xuôi, vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt y. Trong lòng y hiện tại, không có khoảnh khắc nào có thể khiến cho y thoả mãn hơn khoảnh khắc này, trên mặt mang theo ý cười bưng đồ ăn đặt lên bàn: “Đói bụng không? Nhanh ăn cơm đi.”

Ngửi thấy mùi hương dụ người như vậy, Nguyên An Bình xém chút nữa không khống chế được chảy nước miếng, hắn lập tức ngồi xuống, cầm đũa đưa cho Hoắc Tiểu Hàn: “Chúng ta cùng ăn đi.”

Những ngày qua ở trong núi không ngừng tìm kiếm hắn, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã cực khổ rồi.

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười tiếp nhận: “Được.”

Một bữa cơm ăn trong sự yên lặng, sau khi ăn xong, Nguyên An Bình no đến nỗi không di chuyển được. Đã lâu lắm rồi, hắn mới được ăn một bữa cơm ngon như vậy, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Ăn no quá đi.”

“Có muốn đi ra ngoài tiêu cơm một chút hay không?” Hoắc Tiểu Hàn đề nghị.

“Không được, lười động.” Nguyên An Bình đưa tay đem người kéo lại gần mình: “Mấy ngày nay cực khổ cho ngươi rồi.”

Hắn đã nghe Đại Trụ nói, Hoắc Tiểu Hàn đã kiên trì tìm hắn như thế nào, nếu không phải nhờ y kiên trì như vậy, có lẽ hắn sẽ thật sự phải ở trong sơn động kia chờ đợi khoảnh khắc tử vong đến. Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, khả năng Nguyên An Bình còn sống là không lớn.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn hắn, trong mắt tràn ngập niềm hạnh phúc: “Không cực khổ gì đâu, có thể tìm được ngươi, hết thảy đều rất đáng giá. Kỳ thực ta vẫn luôn tin tưởng, ngươi sẽ không cam lòng cứ như vậy mà bỏ rơi bọn ta.”

Nguyên An Bình đem người kéo vào trong lồng ngực, cam kết với y: “Ngươi yên tâm, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”

Hắn cũng từ Đại Trụ mà biết được, Hoắc Tiểu Hàn còn có ý định tuẫn táng theo hắn, trong lòng hắn vô cùng đau lòng. Hắn rất cảm động vì Hoắc Tiểu Hàn có thể đối tốt với hắn như vậy, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy y vì mình mà làm như thế. Cho dù mình chết rồi, hắn cũng hi vọng đối phương có thể tiếp tục sống, hi vọng y có thể gặp được một người so với hắn còn tốt hơn.

Ngày thứ hai, khi trời vừa rạng sáng, Nguyên An Bình liền nhờ người chuẩn bị xe ngựa, hắn dự định lập tức trở lại. Hắn muốn phải nhanh chóng trở về thôn, khôi phục sinh hoạt như trước đây, càng không muốn để cho người khác tìm hiểu nguyên nhân, làm cách nào mà hắn vẫn có thể sống sót trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Nguyên An Bình lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Đại Trụ: “Đại Trụ ca! Làm phiền ngươi quay lại sơn trại kia một chuyến, ta có thể may mắn được cứu cũng là nhờ có người thanh niên kia nhặt được máy bay giấy của ta. Ta đã hứa sau khi được giải cứu sẽ đền đáp cho người ta một số tiền lớn, đã nói thì phải giữ lời.”

Hắn muốn nhanh chóng đem chuyện mình còn sống báo lại cho người nhà, để bọn họ có thể yên tâm, lại nói tiếp: “Ngươi đi hỏi thăm lão bản thử xem, xem có thể tìm được người nào đi đến thị trấn truyền tin hay không? Nhờ người đó truyền tin cho đại bá bọn họ, nói cho bọn họ biết ta còn sống, để bọn họ không cần lo lắng nữa.”

“Được! Ngày hôm nay ngươi muốn khởi hành trở về sao? Vậy chúng ta phải chia nhau đi.” Đại Trụ còn phải đến sơn trại, vừa đến nơi chắc chắn sẽ không thể trở về trong cùng một ngày. Tuy rằng hắn cảm thấy cùng nhau trở về sẽ tiết kiệm hơn một chút, nhưng khi thấy đường đệ vội vã như vậy, cấp bách muốn hồi thôn, hắn cũng không tiện nói bọn họ chờ thêm một ngày nữa rồi hẵng đi.

“Ngày hôm nay chúng ta sẽ khởi hành, nhưng sẽ ở lại huyện Thanh Lam chờ ngươi một ngày. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau trở về.” Nguyên An Bình không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa.

Đại Trụ nghe hắn nói như vậy, cảm thấy chủ ý này cũng được, liền vội vàng đi làm việc.

Nguyên An Bình trở lại, nói với hai đứa trẻ: “Hai người các ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát ngay. Muốn cái gì thì nhớ nói sớm với ta, chúng ta có thể mua xong rồi về.”

Tuy hai đứa trẻ đều cảm thấy Bình Sa thành rất phồn hoa, nếu đổi thành thời điểm khác, bọn họ nhất định sẽ muốn ở lại chỗ này đi dạo một vòng. Bất quá, bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy, nên bọn họ cũng muốn được nhanh chóng trở lại quê nhà quen thuộc của mình, còn phải nói cho người trong thôn biết Nguyên An Bình vẫn còn sống.

Lý Tự biểu thị: “Cái gì cũng không cần, chúng ta về nhanh đi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi sao?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Nguyên An Bình thấy bọn họ đều đã đem đồ vật thu thập xong rồi, liền tuyên bố khởi hành: “Chúng ta đi thôi.”

Ngồi trên xe ngựa, đi qua từng con phố ở Bình Sa thành, hiện tại đang là giữa tháng năm, khí trời đã bắt đầu nóng lên, nhìn thấy ven đường có bán hoa quả cùng một ít đồ ăn ăn vặt. Nguyên An Bình liền mua một đống để trên xe, ngồi trên xe rất tẻ nhạt, đồ ăn vặt có thể để cho mọi người giết thời gian.

Hai đứa trẻ gặm trái cây, nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, Nguyên An Bình cùng Hoắc Tiểu Hàn dựa vào nhau tán gẫu: “Tuy là vội vã đi, nhưng cũng không cần gấp rút, nếu trên đường có đi qua thị trấn nào thú vị, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo.”

“Hảo!” Hoắc Tiểu Hàn có chút ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không phải muốn nhanh chóng trở về sao? Tại sao lại nói không cần gấp rút lên đường?”

“Tính theo tốc độ của xe ngựa, cho dù có gấp hơn nữa cũng không đi được bao xa. Trên đường về, chúng ta có thể đi dạo một chút, thuận tiện mua một chút đặc sản mang về.”

“Đều nghe ngươi.”



Thời điểm tin tức Nguyên An Bình đã qua đời truyền ra trong thôn, phần lớn các thôn dân đều cảm thấy vô cùng thương tiếc. Thôn của bọn họ rất vất vả mới có được một tia hi vọng, kết quả lại đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, Nguyên Căn Thịnh vì cái chết của Nguyên An Bình mà vô cùng bi thống.

Còn Nguyên Căn Thạc, đối với cái chết của Nguyên An Bình, tâm tình có chút phức tạp. Nguyên An Bình đã chết, xem như dòng dõi cuối cùng của Nguyên Căn Tốt đã đoạn tuyệt, còn có cái chết của Nguyên Căn tốt, Nguyên Căn Thạc dù sao cũng có hơi chột dạ.

Bất quá, nhờ tức phụ của hắn nhắc nhở, ánh mắt của Nguyên Căn Thạc chỉ còn tập trung làm sao mới có thể moi được gia sản của Nguyên An Bình.

Trong lòng Phương Hoa vì cái chết của Nguyên An Bình mà vô cùng cao hứng, nàng cùng chồng mình đề nghị: “An Bình tiểu tử kia tuy rằng đã chết rồi, nhưng vẫn còn để lại không ít thứ đây. Dù sao nó cũng chẳng có người kế thừa gì, vậy toàn bộ tài sản của nó không phải đều thuộc về ngươi và đại ca của ngươi sao? Có không ít thứ tốt a, trước tiên không nói trong nhà nó đang cất giấu bao nhiêu tiền, chỉ cần nhìn căn nhà lớn kia cùng ngôi trường của nó, đều đáng giá không ít tiền a. Chúng ta phải sớm ra tay mới được, không thể để đại ca của ngươi chiếm tiện nghi.”

Nguyên Căn Thạc cũng cảm thấy như vậy: “Ngươi nói có lý, bất kể là căn nhà kia hay là trường học, đều là đồ tốt a. Cho dù được chia cái nào cũng đều là thứ tốt, sau này Đại Phú của chúng ta thành thân cũng có thể có chỗ dựa. Chỉ là, trong căn nhà kia còn có tiên sinh của nó, còn có Hoắc Tiểu Hàn. Dựa theo tính tình của đại ca, chắc chắn sẽ không cho chúng ta đuổi bọn họ ra ngoài.”

Phương Hoa nói kế hoạch cho hắn: “Hắn không cho, nhưng còn chưa tới phiên hắn định đoạt đâu. Trước tiên, chúng ta đừng đề cập đến chuyện chia gia tài, nên thuyết phục đại ca đồng ý làm tang sự cho Nguyên An Bình trước. Chờ làm tang sự xong, đến lúc đó chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chia gia tài, cho dù đại ca không muốn đuổi bọn người Hoắc Tiểu Hàn ra ngoài, vậy chúng ta hãy lấy ngôi trường kia đi. Ngôi trường đó còn tốt hơn căn nhà to lớn kia, diện tích rộng, phòng ở cũng nhiều, sau này Đại Phú có sinh nhiều hài tử cũng sẽ có chỗ ở.” Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Phương Hoa liền không nhịn được cao hứng không thôi.

“Được! Chủ ý của ngươi rất tốt.” Kỳ thực, Nguyên Căn Thạc cũng có thể nghĩ ra được chủ ý này, nhưng hắn vẫn thích nghe Phương Hoa nói ra hơn. Giống như tất cả đều là chủ ý của Phương Hoa, hắn không có làm gì cả, trong lòng có sẵn cái cớ từ chối, hắn cảm thấy bản thân mình chẳng làm gì sai.


/134