Ánh sao chói lóa

Chương 2: Chapter 1.2

/2


Chapter 1.2


"Thần mã? Trầm đạo diễn rốt cuộc cũng làm bộ phim mới?!" Tạ Tiểu Vũ nãy giờ không nói bất cứ gì nhưng vừa nghe tên Trầm Sơn đột nhiên bật người kêu to lên.

Trầm Sơn, đạo diễn, một trong năm đạo diễn quyền lực nhất. Mười năm trước nhờ vào bộ phim " trẻ mồ côi " đã giành được giải Cannes, trở thành nhân vật được lịch sự trong giới điện ảnh của Hoa ngữ. Nhân vật lớn như vậy, đột nhiên mất tích 4 năm, bây giờ giờ đã chịu trở lại giới giải trí.

"Khanh Hân tỷ, đây chính Trầm đạo diễn, chúng ta thử xem?" Tạ Tiểu Vũ ba chân bốn cẳng chạy tới bên cô, kéo tay áo của cô, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào cô.

"Lâm tỷ, gần đây lịch của em đã dày đặc rồi, hơn nữa 3 tháng sau Hồng quán có hội, còn về vụ này thì bỏ qua đi." Đồng Khanh Hân vẫn thản nhiên như cũ, kiên trì với Lâm Thư, cô còn lấy lịch trình của mình ra để nói.

"Chị đã xem qua lịch trình của em, MV mới tuần này liền ra mắt, còn biểu diễn thì không thành vấn đề, không ảnh hưởng, em nên tham gia đi, nếu như em thực sự được chọn, công ty sẽ giảm lịch cho em, không làm lỡ chuyện." Lâm Thư sớm đoán được Đồng Khanh Hân không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, cô gái này tính tình có chút bướng bỉnh.

Đông Khanh Hân nghe Lâm Thư nói như vậy, lông mày có chút nhíu lại, cô hơi cắn môi, đôi mắt sắc bén, trong lòng đang tính toán nên nói như thế nào để thoát khỏi việc thử vai lần này, cô không muốn đóng bất cứ bộ phim nào.

"Khanh Hân, đây là ý của Phương tổng." Giọng nói của Lâm Thư rất kiên quyết, cô biết Đồng Khanh Hân lại đang kiếm cớ, cũng biết cô gái này vì cái gì mà không muốn diễn.

Đồng Khánh Hân cao 165 cm, vóc dáng cao, da trắng nõn, gương mặt càng lớn càng tươi mát yêu mị, mặc áo màu đen kết hợp với mái tóc dài, chỉ cần những điều kiện trên thì đã nổi trội trong giới giải trí. Trong 3 năm qua hết lần này đến lần khác, cô chỉ chuyên tâm hát, vai diễn hay là cái gì đều không thèm để ý, Lâm Thư không biết mình đã khuyên cô bao nhiêu lần.

"Vậy em sẽ nói chuyện với Phương tổng." Đồng Khanh Hân nghĩ không cần phải dây dưa tiếp, Nil vẫn còn đang chờ ở phòng luyện tập, cầm lấy mặt nạ trên bàn, đứng dậy định đi ra ngoài.

"Em có biết nam chính trong bộ phim này là ai không?" Lâm Thư thấy Đồng Khanh Hân định đi, thì nói thêm một câu, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt mỉm cười...

"Cho dù là ai cũng không liên quan đến em, em sẽ không nhận." Đồng Khanh Hân liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lâm Thư, vẫn đứng yên như cũ, nhưng đã ngừng lại. Nhìn dáng vẻ của Lâm Thư, xem ra muốn dùng chiêu này để ngăn cô. Đồng Khanh Hân cũng tò mò, rốt cuộc nam chính là ai mà Lâm Thư nhìn có vẻ nắm chắc sẽ đả động tới mình.

"Liêm Dật Trần." Khóe miệng Lâm Thư hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng nói ra một cái tên.

"Cái gì? Tạ Tiểu Vũ ngạc nhiên kêu một tiếng, vội vàng bật dậy khỏi salon, đôi mắt mở thật to, cái miệng cũng đã thành chữ O

Đồng Khanh Hân dừng lại một lát, trong lòng cũng ngạc nhiên, sững sờ đứng tại chỗ. . .

"Lâm tỷ, tỷ nói là người nào? Liêm Dật Trần? Là ảnh đế một trong 3 người nổi tiếng của quốc tế, là soái ca đẹp trai xuất thần, Liêm ảnh đế?" Giọng nói của Tạ Tiểu Vũ có chút vặn vẹo, không thể nào tin được cái tên mà Lâm Thư nói ra.

Liêm Dật Trần trong giới giả trí không người nào không biết, không người nào chưa từng nghe tên. Anh ta từ nhỏ đã nổi tiếng, là một ánh sao sáng chói, 22 tuổi thành danh trên quốc tế nhờ bộ phim "Chuyến phiêu lưu", trở thành Venice ảnh đế trẻ tuổi nhất, 25 tuổi tham gia bộ phim "Trẻ mồ côi" dành được giải quán quân cho vai nam chính, từ đó về sau liền trở thành một truyền kỳ.

Chỉ là năm 30 tuổi Liêm Dật Trần liên tục chiến đấu ở Hollywood, Mĩ, rất ít lộ diện ở trong nước, nhưng anh ta là người của điện ảnh Hoa ngữ, là minh tinh nổi bật nhất trong ngành giải trí

"Không sai lần này đã họp nội bộ, nam chính là Liêm ảnh đế." Lâm Thư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Khanh Hân, trong lòng đã sớm vui mừng. Phải biết rằng lăn lộn trong giới giải trí này 20 năm, làm sao mà không biết Đồng Khanh Hân thích ai cơ chứ, có vương bài này trong tay, bây giờ đánh ra hiệu quả thật không tệ.

Đồng Khanh Hân nghe Lâm Thư nói xong, trái tim đập thình thịch, Liêm Dật Trần, Liêm Dật Trần, người này từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ, mỗi một bộ phim anh đóng cô đã xem qua vô số lần, mỗi một lời thoại, mỗi một bước đi, mỗi một ánh mắt cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh sáng chói đến như vậy. Anh có thể là tam thiếu gia đẹp trai trong 《 gió nổi mây vần 》, anh có thể là Nghiêm Tử Tước cố chấp thâm tình trong " Chuyến phiêu lưu" cũng có thể là Triệu Quân Long thâm trầm, ẩn nhẫn trong "Trẻ mồ côi"....

Rất nhiều, rất nhiều, hình tượng Liêm Dật Trần quá kinh điển trên màn ảnh, mỗi một vai, một bộ phim đều khiến người ta khó quên, khắc sâu trong lòng mỗi người.

"Em . . .có thể suy nghĩ một chút không? Đồng Khanh Hân nắm chặt tay, rất lâu sau mới nói ra một câu.

"Được ngày mai cho chị một câu trả lời thỏa đáng." Lâm Thư cười khẽ một tiếng, trong lòng buông lỏng, xem ra là thành công rồi.

Đồng Khanh Hân đeo mặt nạ đi ra, không quay đầu lại phòng làm việc của Lâm Thư. . .

___________Hết chapter 1.2_________


/2