Bệnh Không Thể yêu

Chương 15 - Chương 15

/48




Mùa này không quá nóng, sau khi vào đêm thì không khí xuống thấp.

Lá cây ngô đồng trên đỉnh đầu bị gió thảo sào sạt vang lên, Kiều San nằm ngửa ra đất nhìn người đàn ông, đau đớn mà lầm bầm hai tiếng, cầu cứu nói: Tả Dịch, mau, mau giúp một tay, đỡ tôi dậy.

Tả Dịch không hề cử động, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, Chạm vào đồ sứ?

Kiều San trừng mắt: Anh có thể đừng nói chuyện trước mặt tôi được không! Nước miếng rơi vào trong miệng tôi thì làm sao hả?

... Tả Dịch, Ha ha, xem ra cô không muốn tôi đỡ dậy.

Đừng... Tả Dịch, Tả tổng, anh Tả, Tả... bảo bối! Đỡ tôi dậy được không? Thực sự bị chuột rút rồi, hiện tại tôi không dám cử động, anh đại nhân đại lượng giúp tôi đi, tôi thân con gái nằm ở ven đường như vậy thực sự mất mặt đó! Kiều San năn nỉ nói.

Đô Đô chổng bốn vó lên trời cũng hướng về phía Tả Dịch gâu gâu hai tiếng.

Cô thật đúng là biết co biết duỗi đấy. Anh liếc nhìn con chó, nghi ngờ hỏi: Con chó bị sao vậy?

Có lẽ thịt chó co giật hoặc dùng lực quá độ... Kiều San trả lời.

Ồ. Tả Dịch ngồi xổm xuống, liếc cô một cái hỏi: Đỡ thế nào?

Kiều San dạy anh: Vịn eo của tôi, từ từ nâng tôi dậy, đừng dùng lực, nhẹ chút, nếu không tôi sẽ đau.

Ồ. Y theo lời của cô, đưa tay tới, chậm rãi dùng sức đỡ cô ngồi dậy.

Kiều San ngồi dậy thở phào nhẹ nhỏm, liếc nhìn bốn phía, lại nhìn Tả Dịch: Cuối phố quẹo 400m có một phòng khám nhỏ, anh đưa tôi và Đô Đô tới đó đi.

Tại sao tôi phải giúp cô? Tả Dịch hỏi cô.

Đừng thế mà, tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm láng giềng, anh cả của anh là bạn tốt của tôi, cho nên hai ta coi như là anh em, đừng vô tình như vậy được không?

Ừ, da mặt đủ dầy. Tả Dịch quay lưng đi, vỗ vỗ vai của mình, chung quanh đây không tiện thuê xe, lên đi, tôi cõng cô qua.

Người tốt! Anh Tả, anh thật sự là người tốt đấy. Tê dại bò lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, ôm chặt lấy cổ anh.

Ha ha. Tả Dịch cười lạnh một tiếng, đột nhiên có chút hối hận.

Cô gái này... Vốn định siết chết anh sao?

Anh cõng Kiều San trên lưng đi về phía trước mấy bước, sau lưng truyền đến tiếng chó sủa thê lương ai uyển.

Gâu gâu.... Ăng ẳng... Ăng ẳng... Ô...

Anh cõng Kiều San quay người lại, nhìn con chó mập lớn chừng 80 cân kia, hỏi người trên lưng: Con chó này phải làm sao?

Kiều San: Anh ôm nó lên?

Tôi không có bốn cái tay. Anh có xúc động ném cô gái trên lưng xuống.

Vậy... Như vậy đi, dù sao cũng không xa, anh chìa ra một tay ôm nó, tôi sẽ dùng tay ôm chặt lấy cổ anh, sẽ không để cho mình té xuống, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Kiều San nói.

Tả Dịch tưởng tượng một chút hình ảnh này.

Lưng cõng phụ nữ, một tay ôm chó...

Chặc, động tác có độ khó cao rất khảo nghiệm lực cánh tay.

Hiện tại tôi có một ý tưởng không tệ.

Ý tưởng gì?

Ném cô đi.

Kiều San bị dọa: Đừng đừng đừng, Tả bảo bối đừng thô bạo như vậy, hay là anh để tôi xuống, rồi đưa Đô Đô nhà tôi đến bệnh viện trước?

Anh bình tĩnh vài giây, mới quyết định nói: Dựa vào cô.

Dựa vào tôi? Tôi tùy tiện đưa ra một ý kiến mà anh dám tiếp nhận hả? Anh dám chắc mình cõng được tôi 92 cân đồng thời dùng một tay ôm Đô Đô 80 cân? Bảo bối, đừng xúc động.

(1 cân = 1/2kg)

Có tin tôi ném cô đi không? Người đàn ông hơi nghiêng đầu, trong giọng nói có chút giận dữ.

Kiều San ôm cổ anh thầm thì: Tôi câm miệng, xin đừng ném...

Anh nói: Tôi buông một tay, chân của cô treo ngược không thành vấn đề chứ?

Không có vấn đề.

Anh ừ một tiếng, lưng cõng cô gái 92 cân, xoay người kéo con chó mập 80 cân kẹp ở dưới nách.

Bởi vì động tác có cường độ cao, cơ bắp cánh tay rắn chắc như tảng đá kiên cố, đường cong rõ ràng, hormone phái nam tùy theo mồ hôi của anh chảy xuống. Động tác có độ khó cao khiến cho tư thế của anh cũng rất kỳ quái.

Lúc bước đi vì để không cho người trên lưng rớt xuống, cái mông ngắt sang bên phải một chút.

Đến phòng khám bệnh, trán Tả Dịch đầy mồ hôi, hột nào hột nấy to như hạt đậu, đứng ở ngưỡng cửa quét mắt quầy lễ tân phòng khám, vất vả kêu một tiếng Bác sĩ .

Bác sĩ nhìn người đàn ông ở cửa thì sửng sốt. Người đàn ông lưng cõng phụ nữ, còn ôm một con chó mập có hình thể không nhỏ bằng một tay. Con chó bị giày vò đến ỉu xìu, tựa như ngay cả lực kêu cũng mất đi.

Đô Đô được y tá đi tới trước mặt ôm đi, y tá còn lại thì giúp bác sĩ nâng Kiều San từ trên người Tả Dịch xuống.

Phía sau lưng đột nhiên nhẹ hẳn đi, anh như trút được gánh nặng dựa vào tường ở phía sau, hít một hơi thật sau. Sau khi anh chạy xong sáu km lại hoàn thành kỹ thuật cao hạng nhất, vận động cường độ cao hiển nhiên tiêu hao thể lực rất nhiều.

Kiều San qua loa nói lại tình huống, sau khi bác sĩ nữ kiểm tra nói: Chuột rút không có vấn

/48