CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 185 - Chương 166

/359


Một tay bóp cổ cô gái, từ từ dùng sức, một tay choàng qua thắt lưng của cô ta kéo cô ta đến bên cạnh mình, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên lộ ra men say, giọng nói khàn khàn: “Cô cũng muốn tới mê hoặc tôi?

Cô gái diễm lệ bị bóp cổ có chút hít thở không thông, có hơi sợ, nhưng vẫn nở nụ cười quyến rũ: Đừng kích động nha, bây giờ không anh muốn em, nhưng một lát nữa sẽ chủ động làm tới đó nha, anh tin hay không?

Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười tà mị: Tin, có điều là, nhất định cô sẽ hối hận hôm nay đã xức loại nước hoa này.

Sắc mặt cô gái diễm lệ cứng đờ, có phần e ngại nhìn anh.

Đêm khuya, đột nhiên bên trong quán bar truyền đến một tiếng hét thảm thiết, quấy nhiễu đến bảo vệ ở bên ngoài.

Có người chạy tới, lạnh mặt hỏi Nam Cung Kình Hiên: Chuyện gì xảy ra?

Tôi nghĩ cô ta bị trẹo chân. Nam Cung Kình Hiên đang ngà ngà say bỗng tươi tỉnh, cười lạnh chống người đứng dậy, lạnh lùng nói: Các người nhìn cho kỹ, tôi không hề đụng vào cô ta, vị tiểu thư này, cô nói đúng hay không?

Cô gái diễm lệ nằm trên mặt đất không đứng lên nổi, tất cả mọi người đều cho là cô ta đau chân, ai ngờ khi lôi cô ta đứng dậy mới nghe cô ta kêu đau loạn xạ, mới biết là cánh tay của cô ta đã bị trật khớp.

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, cầm chìa khóa lên, đi mất.

Uống rượu, không có cách nào lái xe trở về.

Nam Cung Kình Hiên cũng không muốn quay về, không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, anh từng áy náy đã tổn thương cô, thời điểm gặp lại, anh muốn dành tất cả sự yêu thương để đền bù những sai lầm của mình, xác thực anh làm được, cô không còn bài xích anh nữa, thậm chí còn cho anh cơ hội yêu cô theo đuổi cô lần nữa, nhưng bây giờ.....

Thân thể to lớn say bí tỉ của Nam Cung Kình Hiên gục trên tay lái, hàng mày tuấn dật nhíu chặt, hơi thở phù phù đầy mùi rượu.

Anh khó có thể tiếp nhận chuyện giữa cô và Bùi Vũ Triết, bọn họ đã xảy ra quan hệ chưa?

Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày, rất muốn cầm điện thoại gọi tới hỏi thăm tình trạng của cô, tâm bình khí hòa nghe cô giải thích, nhưng mà không có cách nào, vất vả lắm anh mới ấn xuống hai cái, trong đầu lại thoáng qua cảnh tượng bàn tay của Bùi Vũ Triết ở trên người cô vuốt ve xoa nắn.

SHIT! ! ! Nam Cung Kình Hiên giận dữ quăng điện thoại di động xuống ghế.

Bóng đêm càng lúc càng đen, dĩ nhiên anh cũng nằm gục trên tay lái ngủ thật say.

*****

Sáng sớm, anh bị tiếng điện thoại di động đánh thức.

Tiếng chuông điện thoại kiên nhẫn vang động, ầm ĩ sắp chết người.

Nam Cung Kình Hiên mở mí mắt nặng trĩu ra, rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc căng thẳng, khó chịu muốn chết, đầu cũng rất đau, cảm giác say rượu đúng là rất không tốt.

Anh dựa vào chỗ ngồi, gương mặt lạnh lùng vẫn tái nhợt, chẳng qua là ý thức thanh tỉnh rất nhiều.

Anh mở mắt, thấy tia nắng bình minh dịu dàng mà bình thản chiếu vào mặt mình.

Dụ Thiên Tuyết.....

Ba chữ này, ê ẩm, chát chát, chậm rãi hiện ra trong đáy lòng anh.

Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói ngày hôm qua, cô bị..... Bỏ thuốc, nên cô mới ở cùng Bùi Vũ Triết? Anh suy đoán, coi như bị bỏ thuốc, với tính tình cương liệt cô cũng sẽ phản kháng mới đúng, trừ khi là Bùi Vũ Triết tâm thuật bất chính, thừa dịp làm bậy quấy rối.

Hàng mày tuấn dật nhíu thật sâu, Nam Cung Kình Hiên hiểu ra mình đã để lọt mấu chốt sự thực.

—— rốt cuộc là cô bị người nào bỏ thuốc?

Khắc chế là một chuyện, đúng là khắc chế không dễ dàng, nhưng có người tới trêu chọc lại là một chuyện khác.

Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo.

Chuông điện thoại di động vẫn còn reo vang, anh tìm kiếm, lại thấy một chiếc điện thoại di động xa lạ dưới chỗ ngồi, suy nghĩ một chút, hẳn là của Lạc Phàm Vũ làm rơi trong xe.

Dãy số cũng không có hiện tên người gọi tới.

Alo? Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhận, khàn giọng nói.

Kình Hiên. Bên kia là giọng của Lạc Phàm Vũ, có hơi nghiêm túc: Tối hôm qua, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bên tôi có một bạn nhỏ tìm cậu, tìm rất gấp, có lẽ nói tìm mẹ của thằng bé thì đúng hơn, tìm rất gấp —— con trai của cậu?

Lông mày của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên giật giật, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tiểu Ảnh.

Cậu để thằng bé nghe điện thoại. Giọng của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng khàn đặc. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:

Chú hư hỏng!


/359