CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 186 - Chương 167

/359


Cả người Dụ Thiên Tuyết nóng sốt rất khó chịu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại không có chút biểu cảm, hàng lông mi dài an tĩnh rũ xuống.

Tối hôm qua cô vô cùng thống khổ, dường như đã trải qua cả một thế kỷ.

Không có biện pháp xua tan nóng ran trong cơ thể, cô chỉ đành bò đến phòng tắm, đón hứng nước lạnh dội xuống thân thể mình, nhắm chặt đôi mắt đầy lệ mặc cho dòng nước lạnh buốt bao trùm khuôn mặt mình.

Cô ra sức xoa thân thể mình, cùng với những dấu vết bị người ta lưu lại trên người. mang truyện đi ghi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Trong đầu vẫn quanh quẩn bốn chữ mà Nam Cung Kình Hiên cắn răng nghiến lợi nói “ai, cũng, là, chồng!”

Cô nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn run run: Tôi không bẩn..... Tôi không bẩn….. , để dòng nước lạnh buốt chà xát toàn bộ thân thể mấy giờ đồng hồ, từng giọt lệ ấm áp từ trong mắt chảy xuống, trong nháy mắt đã bị nước lạnh cuốn trôi.

Cô vẫn sạch sẽ, cô không có bẩn như anh nói.

Còn có một điều tôi muốn nói với anh. Trong khi anh thống khổ nói xin lỗi, cổ họng của Dụ Thiên Tuyết khàn khàn nói ra một câu, d.đ.lequydon hàng lông mi dài nâng lên, đôi mắt trong suốt mông lung lộ ra chút thê lương: Nam Cung Kình Hiên, chúng ta kết thúc.

Sự tha thứ của cô, đã kiệt quệ từ lúc ấy, cũng không bao giờ còn nữa.

Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên trở nên tái nhợt, ôm chặt cô, cứng ngắc ở tại nguyên chỗ.

Thiên Tuyết….. Anh không biết phải làm sao, khàn giọng kêu tên cô, tay run rẩy vuốt ve mặt của cô.

Dụ Thiên Tuyết quay mặt đi, mái tóc ướt sũng còn dính trên sườn mặt, xinh đẹp, rất xinh đẹp, theo cần cổ tái nhợt đi xuống, trên ngực cô có một dấu răng rất rõ ràng, mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Đó đã từng là ấn ký riêng của anh.

Đầu óc Nam Cung Kình Hiên như bị búa tạ nện trúng, ong ong ù ù, toàn là giọng nói của cô, “Nam Cung Kình Hiên, chúng ta xong rồi..”

Không! ! !

Đôi môi mỏng của Nam Cung Kình Hiên run rẩy, mím chặt, ôm lấy cô muốn khẩn cầu thêm một cơ hội, nhưng cổ họng như bị ngăn chặn không phát ra được thanh âm nào.

“Đừng nói thế..... Thiên Tuyết….. Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên cũng có thể phát ra giọng nói bể tan khàn khàn, run rẩy ôm cô thật chặt trong ngực, cầm bàn tay nhỏ bé nóng hổi của cô, giọng nói khàn đặc: “Đừng chối bỏ anh như thế, xin em! Em có thể đánh anh mắng chửi anh, phát tiết với anh như thế nào cũng không vấn đề, đừng nói kết thúc! Giữa chúng ta chưa xong!

Tâm tình anh kích động, tay đặt sau gáy cô, ở bên tai cô gầm nhẹ cầu xin.

Giọng nói kia có chút nghẹn ngào.

Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, để mặc người đàn ông này ôm mình, cả người bị nóng sốt hành hạ đến càng thêm khó chịu.

Thiên Tuyết….. Thiên Tuyết! Gọi mãi cô cũng không lên tiếng, Nam Cung Kình Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, phát hiện cô bị sốt cao đã ngất đi, nhiệt độ nóng hổi, cơ thể yếu đuối mềm nhũn, co quắp ngã vào trong lòng anh.

Đáng chết.....

Nam Cung Kình Hiên suýt nữa quên mất cô đang phát sốt, cầm khăn lông lên lau tóc cô, dùng máy sấy dịu dàng thổi khô, gầm thét gọi điện thoại cho bác sĩ, dùng cái mền bao lấy cô ôm thật chặt vào trong ngực lao xuống lầu.

Một đường như đua xe đến bệnh viện, tốc độ xe của anh cũng gần như khống chế không được!

*****

Mùi nước sát trùng gay mũi, bao phủ toàn bệnh viện.

Nam Cung Kình Hiên vô cùng lo lắng đi tới đi lui ở bên ngoài, gương mặt tuấn tú tái nhợt dọa người, mấy lần rút ra điếu thuốc muốn hút rồi lại nắm chặt nghiền nát trong lòng bàn tay, bác sĩ từ bên trong đi ra, trong nháy mắt anh bước tới nghênh tiếp, kéo bác sĩ kia qua lạnh giọng hỏi thăm: Cô ấy như thế nào?

Bác sĩ bị kéo lảo đảo một cái, không vội tháo khẩu trang, ánh mắt kỳ quái liếc Nam Cung Kình Hiên một cái.

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ lo lắng vô cùng, cau mày gầm nhẹ một tiếng: Tôi đang hỏi ông!

Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, ánh mắt càng thêm kỳ quái, chẳng qua ngại anh đang nổi quạu cáu kỉnh nên không dám nói gì, nhét khẩu trang vào trong túi, hất đầu nói: Vào nhìn một chút đi, sốt rồi, nhiệt độ không hạ xuống người cũng không tỉnh được, chờ xem.

Nam Cung Kình Hiên há miệng muốn nói gì đó lại không kịp nói, bác sĩ đã đi mất.

Anh đẩy cửa đi vào xem tình trạng của cô.

Giường bệnh và trần nhà đều là màu trắng bệch, phía dưới cái mền là một thân thể yếu đuối mềm mại, Dụ Thiên Tuyết nóng sốt đến mức mê man, nằm trên cái gối khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua

/359