Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 256:

/318


Chương 256:

Editor: May

 

          "Tiên sinh, xin chờ một chút, chúng tôi lập tức gói lại cho các người." Trong lòng nhân viên phục vụ nghĩ, rốt cuộc đã đến một kẻ ngốc, mua toàn bộ những hàng hóa giá đặc biệt kia.

 

          "Chờ một chút, tôi không muốn những thứ tôi vừa chỉ, những thứ khác lấy mỗi kiểu một bộ, gói lại toàn bộ." Nam Cung Diệu nói xong đi về phía Mộ Hi, ôn nhu kéo eo thon nhỏ của cô vợ nhỏ.

 

          Lúc này, nhân viên phục vụ hoàn toàn trợn tròn mắt, hóa ra đây không phải là kẻ nghèo hèn, mà là một thần tài, thực là có mắt như mù, chỉ thấy khuôn mặt nhân viên phục vụ lập tức tươi cười chào đón, một bộ dáng nịnh nọt, chỉ là Nam Cung Diệu nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái.

 

          "Được được, tiên sinh chờ, chúng tôi lập tức làm xong." Hai tay nhân viên phục vụ bắt đầu run rẩy, đây chính là đã vượt qua thành tích tiêu thụ một năm, lần này phát tài rồi.

 

          "Trước quét thẻ, tôi và phu nhân tôi còn có việc, sau khi các người gói kỹ quần áo thì đưa đến phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, tìm trợ lý Lãnh ký nhận là được." Nam Cung Diệu anh tuấn thả thẻ vàng tới chỗ thu ngân.

 

          Lúc này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, trời ạ, người đàn ông này thật sự là đế vương tên Nam Cung Diệu ở trong giới thương nghiệp kia, nghe nói sản nghiệp của anh ta phú khả địch quốc, tài sản riêng trải rộng toàn bộ thế giới.

 

          "Cô, cô, cô chính là phu nhân Diệu tổng, chúng tôi là có mắt như mù, cô còn thích gì? Tiệm chúng tôi tặng cô miễn phí." Nhân viên phục vụ biết rõ lúc trước không lễ phép với vị phu nhân tổng giám đốc trước mắt này, cho nên hiện tại bắt đầu nịnh bợ Mộ Hi.

 

          "Không cần, cám ơn, chồng tôi không thiếu nhất chính là tiền, tôi nghĩ muốn cái gì, anh ấy sẽ mua cho tôi, tâm ý của các cô... vẫn là thôi đi. Lại nói với loại thái độ phục vụ này của các cô, tôi thấy tiệm này sẽ không tồn tại được lâu, cũng sẽ đóng cửa thôi! Chồng tôi chính là mềm lòng, mới có thể mua nhiều quần áo như vậy, anh ấy chính là muốn giúp đỡ các cô một chút, nếu không chỉ sợ các cô đều sẽ không thấy được mặt trời ngày mai thôi!" Mộ Hi ưu nhã tiếp nhận thẻ vàng nhân viên phục vụ đưa tới.

 

          "Ông xã, chúng ta đi thôi?" Mộ Hi ôn nhu nói.

 

          "Bà xã, chỉ cần em thích, đừng nói là mua quần áo, đến cái tiệm nhỏ nhỏ này, anh cũng có thể tặng cho em." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Tiệm này? Không có hứng thú! Đi thôi." Mộ Hi lạnh lùng nói, kéo Nam Cung Diệu ra cửa hàng.

 

          "Các người nhìn thấy không? Thật sự là Nam Cung Diệu kia, trời ạ, quá khốc, bưu hãn, lại nói đây là một cửa hàng nho nhỏ, đây vốn chính là cửa hàng mặt tiền số một số hai đó! Chúng ta chết được rồi, nhìn người ta một chút đi, tôi không muốn sống!" Tất cả phụ nữ thật sự là hâm mộ ghen ghét.

 

          Mặt nhân viên phục vụ đã sợ đến trắng bệch, các cô tin tưởng dù cửa hàng mặt tiền này coi như có quy mô không nhỏ, nhưng chỉ cần Nam Cung Diệu nói một câu, các cô liền phải đóng cửa!

 

          "Ông xã, chúng ta về nhà đi, em nhớ bọn nhỏ." Mộ Hi làm nũng nói.

 

          "Được, mở đường hồi phủ." Sau khi hai người về đến nhà, bọn nhỏ đã ăn cơm xong, Nam Nam đang đánh cờ với ông nội, Lâm Lâm ở một bên chơi đồ chơi.

 

          "Mẹ, Lâm Lâm rất nhớ mẹ, có phải mẹ Tĩnh Sơ sinh một em gái nhỏ không?" Lâm Lâm ôm chân Mộ Hi nói.

 

          "Đúng vậy, mẹ Tĩnh Sơ của cô sinh một em trai nhỏ." Mộ Hi cười nói, chuẩn bị ôm Lâm Lâm lên, ai ngờ Nam Cung Diệu vượt lên trước ôm Lâm Lâm đi.

 

          "Con gái bảo bối của cha, có nhớ cha không?" Nam Cung Diệu hôn Lâm Lâm một cái, ôm Lâm Lâm đi tới bên cạnh.

 

          "Con trai, như thế nào? Thắng không? Ông nội con chính là cao thủ đánh cờ, cực kỳ lợi hại!" Mộ Hi ngồi vào bên cạnh Nam Nam.

 

          "Mộ Hi, tên nhóc thối thật là lợi hại, một đời thanh danh của cha xem như ngã quỵ trong tay cháu trai!" Nam Cung Vân lau mồ hôi nói.

 

          "Cái gì? Cha, là cha thua? Không thể nào? Nam Nam còn là đứa bé mà?" Mộ Hi không thể tin được nói.

 

          "Đúng vậy, ta thua, hơn nữa còn là thua hết sức thảm!" Nam Cung Vân cười nói, thật ra Nam Nam lợi hại, ông đương nhiên cao hứng, giải thích rõ đàn ông nhà Nam Cung rất thông minh.

 

          Thật ra, vì sao Nam Nam lợi hại như vậy?

 

          Bởi vì Nam Nam đã tham gia trận đấu cờ tướng ở trên máy tính, hơn nữa còn lấy được quán quân trận đấu cờ tường, đương nhiên ông nội cậu không thể nào là đối thủ của cậu, đến bây giờ, Nam Nam vẫn còn hạ thủ lưu tình đấy! Nếu không Nam Cung Vân càng thất bại thảm hại hơn.

 

          "Cái gì? Cha chờ một lát, con muốn đánh với cha, con nhìn mà tay cũng bắt đầu ngứa ngáy." Mộ Hi thấy con trai không lưu tình chém giết cha chồng, lập tức không đành lòng, cho nên quyết định chơi hai ván với cha chồng, để cho ông cao hứng hơn. Người già mà, cũng giống như trẻ con, có đôi khi phải hò hét.

 

          "Được, Nam Nam cháu thật lợi hại, hôm nào ông nội muốn học tậ, thỉnh giáo cháu, hôm nay ta và mẹ của cháu đánh thêm hai ván." Nam Cung Vân cười nói, thật ra ông rất hài lòng cô con dâu này, giống như là con của mình, không có một chút ngăn cách.

 

          "Mẹ, giao cho mẹ, con muốn đi hoạt động một chút." Nam Nam đi đến sân thượng, bởi vì gần đây lại học dượng Thiên Vũ mấy chiêu thức lợi hại, chuẩn bị tập luyện một chút.

 

          "Đi chơi đi con trai." Mộ Hi ngồi vào vị trí vừa rồi của Nam Nam, bắt đầu đánh cờ với cha chồng.

 

          Nháy mắt một cái chính là ba tiếng đồng hồ.

 

          Nam Cung Diệu kể chuyện xưa cho Lâm Lâm, kể một lúc Lâm Lâm liền ngủ thiếp đi, Nam Nam nằm ở trên giường đọc sách.

 

          "Cha, không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay mẹ chính là ở chỗ của cha nha."

 

          Nam Nam thấy cha nhìn bộ dáng em gái ngủ đến xuất thần, tốt bụng nhắc nhở cha, ai ngờ Nam Nam vừa nói, Nam Cung Diệu đột nhiên ngồi dậy. Trời ạ, cuối cùng cũng đến phiên anh, đáng chết, anh lại có thể nhìn con gái đến quên, đây không phải là lãng phí thời gian sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, một tuần lễ anh chỉ có ba buổi tối thôi đó!

 

          "Con trai, sớm nghỉ ngơi một chút, tạm biệt." Nam Cung Diệu lấy tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu, thấy cô vợ nhỏ đang đánh cờ hết sức chăm chú.

 

          "Ai nha, tổ tông của ta, đã mấy giờ rồi còn đánh cờ, giải tán, giải tán, quá muộn, quá muộn!" Nam Cung Diệu không kiên nhẫn thúc giục nói.

 

          "Tên nhóc thối, lúc này mới mấy giờ, mới tám giờ rưỡi thôi, không muộn, không muộn, lại thêm một ván." Nam Cung Vân đang nghiện rồi.

 

          "Đúng vậy, ông xã, anh đi ngủ trước đi, chúng ta lại thêm một ván." Mộ Hi cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Diệu, phất phất tay nói.

 

          "Cha, rốt cuộc cha có phải cha ruột con không? Cha không nhìn thấy con trai của cha đang rất gấp à?" Nam Cung Diệu nóng nảy, hô to về phía cha già của anh.

 

          "Con gấp, vậy sao con không đi toilet đi, ở chỗ này ồn ào cái gì?" Nam Cung Vân cũng không có ngẩng đầu nhìn con trai, cũng giống như Mộ Hi phất phất tay với anh, ý bảo anh nhanh rời đi.

 

          "Cha, cha thật là quá đáng, cháu trai của cha chèn ép con, cha cũng muốn chèn ép con sao? Hôm nay chính là ngày ngủ của con dâu với con trai của cha, lão nhân gia ngài nhẫn tâm bá chiếm người phụ nữ của con ư?" Nam Cung Diệu mang dép đứng ở trước mặt cha già, bắt đầu giảng dạy.

 

          "Cái gì? Tên nhóc thối, con chỉ có chút tiền đồ này ư. Rồi, ta trả vợ lại cho con đó, hắc hắc..."

 

          Cuối cùng Nam Cung Vân hiểu vì sao con trai vội vã như vậy, hóa ra là muốn vợ, cũng khó trách, kể từ sau khi ông đến, phát hiện tuần lễ con trai và con dâu cũng chỉ ở cùng nhau được ba ngày, quả thật có chút ít, dù sao bọn họ còn trẻ mà! Có thể hiểu được.

 

          "Nam! Cung! Diệu! Anh ở nơi này ồn ào cái gì? Anh xem cha đều bị anh đuổi đi!" Mộ Hi không vui nói.

 


/318