Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 255:

/318


Chương 255:

Editor: May

 

          Rời khỏi bệnh viện, Mộ Hi đột nhiên rất muốn đi dạo phố, bởi vì sẽ lập tức tới sinh nhật Nam Nam, cô muốn chọn quà tặng cho con.

 

          "Ông xã, chúng ta không lái xe được không? Phía trước chính là một cửa hàng thương mại, chúng ta đi dạo được không?" Mộ Hi hỏi.

 

          "Được, muốn mua cái gì thì mua cái đó, coi như là đền bù tổn thất vì vừa rồi anh hại em nấc cụt." Nam Cung Diệu đau lòng nói.

 

          "Ông xã, mấy ngày nữa chính là sinh nhật con trai, chẳng lẽ anh đã quên? Mấy năm em không có ở đây, anh có tổ chức sinh nhật cho con trai không?"

 

          Mộ Hi khổ sở hỏi, nghĩ tới những thứ này cô liền tự trách, cảm giác rất có lỗi với con trai! Lúc trước tùy hứng bỏ lại con trai bảo bối, trong lòng đứa bé khẳng định rất khổ sở!

 

          "Anh!" Nam Cung Diệu đánh một bạt tai lên trên trán mình.

 

          "Khốn kiếp, chẳng lẽ anh cũng không có tổ chức sinh nhật cho con trai của em?" Mộ Hi tức giận nói.

 

          "Bà xã, oan uổng, hàng năm anh đều tổ chức sinh nhật cho con trai, hơn nữa còn là rất dụng tâm." Mới vừa rồi là Nam Cung Diệu cố ý trêu đùa cô vợ nhỏ, không nghĩ tới cô vợ nhỏ dễ dàng bị lừa như vậy!

 

          "Khốn kiếp, lúc nào cũng gạt người ta, ngồi xổm xuống!" Mộ Hi tức giận nói.

 

          Nam Cung Diệu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, mà Mộ Hi không chút khách khí nằm úp sấp lên lưng kiên cố của Nam Cung Diệu, hai tay ôm cổ, ý là bảo Nam Cung Diệu cõng cô.

 

          "Bà xã, hiện tại em không chê khó coi à?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi, hiện giờ có không ít người ở trên đường nha, sao lần này da mặt cô vợ nhỏ lại dày như vậy?

 

          "Em mặc kệ, ai kêu anh lừa gạt! Đây là trừng phạt anh!" Mộ Hi cười mờ ám.

 

          Mộ Hi ôm chặt cổ Nam Cung Diệu, nghe mùi cơ thể đàn ông đặc biệt trên người anh, cô hết sức thích, Nam Cung Diệu càng vui vẻ hơn, cõng liền cõng đi, bà xã của mình, không mất mặt.

 

          Hai tay Nam Cung Diệu nâng cái mông Mộ Hi lên trên, mà Mộ Hi ôn nhu áp vào sau lưng Nam Cung Diệu, lúc này Nam Cung Diệu lại bị câu dẫn đói khát khó nhịn, chỉ là cái cổ bị cô vợ nhỏ ôm quá gần, làm cho anh hết sức không thoải mái!

 

          "Là em không tốt, lúc trước bỏ lại con trai đi nước Mỹ, em có lỗi với Nam Nam!" Mộ Hi nằm ở sau lưng Nam Cung Diệu bắt đầu sám hối.

 

          "Nhớ kỹ sau này đền bù tổn thất thật tốt cho anh và con trai, còn có tổn thất anh không có phụ nữ ở cạnh trog mấy năm này, em đều phải đền bù tổn thất thật tốt cho chúng ta." Nam Cung Diệu bắt đầu tính sổ với cô vợ nhỏ.

 

          "Người đàn ông xấu xa, được voi đòi tiên!" Mộ Hi nói.         

 

          "Về nhà ông xã anh sẽ hầu hạ em thật tốt, bảo đảm làm cho em mê luyến anh điên cuồng, sẽ không nỡ rời khỏi anh một phút." Nam Cung Diệu cười nói.

 

          "Này? Anh nghĩ tốt quá! Vừa rồi em đã chịu không nổi, anh đừng mơ tưởng!" Mộ Hi đánh sau lưng Nam Cung Diệu.

 

          "Bà xã, hôm nay vừa lúc là ngày em thị tẩm, chẳng lẽ em đã quên? Nếu như khuya hôm nay không đã ghiền, ngày mai em sẽ phải ngủ với bọn nhỏ, không được, không được, hôm nay nhất định phải đến thêm một lần!"

 

          Nam Cung Diệu nói rất nghiêm túc, Mộ Hi không có đánh anh nữa, mà là đang nghĩ biện pháp, cô ở phía sau vụng trộm cười mờ ám, bây giờ Mộ Hi cũng không phải là kẻ mặc người chém giết.

 

          "Đến lúc đó lại nói, chúng ta đi bên kia, em xem trang phục gia đình một chút, không phải chúng ta là muốn đi ra ngoài du lịch ư? Đến lúc đó, chúng ta liền mặc vào."

 

          Thật ra, Nam Cung Diệu vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật con trai, sở dĩ anh đề xuất du lịch chính là định cho con trai một kinh hỉ, đi ra ngoài chơi, sau đó lại mang theo cả nhà ăn một bữa no đủ.

 

          "Được rồi, đi tới." Nam Cung Diệu cõng Mộ Hi xông về phía trước.

 

          Lúc này tiếng cười Mộ Hi thu hút sự chú ý của người đi đường.

 

          "Cậu xem, người đàn ông kia rất giống Diệu tổng tập đoàn Nam Cung?" Một người phụ nữ nói.

 

          "Không thể nào, có tin đồn nói tổng tài tập đoàn Nam Cung không biết cười, cậu xem người đàn ông kia cười rất vui vẻ, sao có thể là anh ta!" Một người khác nói.

 

          "Dựa vào, lớn lên quá giống, tớ nhìn thấy tổng tài rất tuấn tú đó trên TV, nhưng mà người đàn ông này cũng rất đẹp trai!"

 

          "Đẹp trai thì có ích lợi gì, không có tiền, cậu xem, ngay cả xe cũng không có, cõng người phụ nữ của mình chạy ở trên đường lớn, rất mất mặt!" Một người phụ nữ khinh thường nói.

 

          "Đúng vậy, nghe nói tổng tài tập đoàn Nam Cung có máy bay riêng, càng không cần phải nói đến xe xịn." Một người phụ nữ khác còn nói.

 

          "Đừng nói nữa, đi nhanh đi, không phải chúng ta muốn đi mua quần áo sao?" Một người phụ nữ nhắc nhở các cô, thật ra bọn họ cũng đi về phía cửa hàng độc quyền mà Nam Cung Diệu đang đi tới.

 

          Mấy người phụ nữ đều đi tới cửa hàng quần áo độc quyền mà Mộ Hi đã đi vào.

 

          "Nhân viên phục vụ, cầm cho tôi xem quần áo gia đình mà tôi xem vào mấy ngày trước một chút." Mộ Hi nói.

 

          "Ở đây nhiều như vậy, cô xem bộ nào?" Nhân viên phục vụ khinh thường nói, bởi vì lần đó Mộ Hi đến chỉ là nhìn nhìn, không có mua, nhân viên phục vụ cho là Mộ Hi không mua nổi, cho nên mới đi , nhưng thật ra là Mộ Hi muốn mang Nam Cung Diệu tới xem một chút, bởi vì cô biết ánh mắt mình không có tốt bằng ánh mắt ông xã, lại nói chủ yếu là con trai thích mới được.

 

          "Chính là một bộ màu lam, phía trên có một Winnie the Pooh." Mộ Hi nói.      

 

          Lúc này, Nam Cung Diệu đã chú ý tới thái độ không kiên nhẫn của nhân viên phục vụ với cô vợ nhỏ, lại là nhân viên phục vụ mắt chó nhìn người thấp, đâu biết chỉ cần Nam Cung Diệu dậm chân một cái, thì tiệm này của bọn họ phải đóng cửa.

 

          "Là bộ này sao? Từ từ xem!" Sau khi nhân viên phục vụ để xuống, liền đi đến một đám phụ nữ mới vừa vào cửa, bởi vì vừa nhìn những người phụ nữ này chính là đặc biể mua quần áo, không nghĩ Mộ Hi là người tới mua đồ gia đình còn kén cá chọn canh.

 

          "Hoan nghênh vào cửa hàng." Nhân viên phục vụ nhiệt tình chiêu đãi những người phụ nữ mới vừa vào kia, Nam Cung Diệu đều nhìn những chuyện này ở trong mắt.

 

          "Chao ôi, các cô xem, là người đàn ông có dáng dấp giống tổng tài tập đoàn Nam Cung, thật sự là rất đẹp trai." Một người phụ nữ ái mộ nói.

 

          "Ông xã, mang theo anh ra cửa thật sự là phiền toái, thấy những người phụ nữ bên kia nhìn thấy anh liền chảy nước miếng ròng ròng không? Chao ôi! Bọn họ nhìn thấy anh giống như là thấy được món ngon, miệng cũng không đóng được." Mộ Hi nhỏ giọng ê ẩm nói.

 

          "Đây không phải lỗi của anh, bà xã, anh chỉ cần em ăn anh là đủ rồi." Nam Cung Diệu rất ghét những người phụ nữ kia nhìn anh như vậy, nhưng vì không chọc bà xã tức giận, vẫn là an phận tốt hơn.

 

          "Nhân viên phục vụ, cô đến đây." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Chuyện gì tiên sinh?" Nhân viên phục vụ đi tới nói, nụ cười trên mặt rất rõ ràng không có ngọt ngào như với những người phụ nữ vừa rồi.

 

          "Một bộ này, một bộ này, còn có một bộ này, còn có một bộ này, cái này, còn có cái này..." Nam Cung Diệu đi một lần ở trong tiệm, chỉ rất nhiều quần áo, nhưng tất cả đều là giảm giá, nói đúng hơn toàn bộ là phong cách năm ngoái, cho nên năm nay giảm giá thanh lý sạch. Nhân viên phục vụ thấy người đàn ông này chỉ nhiều hàng hóa giá đặc biệt như vậy, trong lòng càng thêm xem thường hai người kia, nhưng vẫn tốt hơn là bán không được, cho nên vẫn là mỉm cười thản nhiên, nhưng thật ra là cười cười miễn cưỡng, giống như cười nhạo, giống như khinh thường.

 

          "Ông xã, anh làm gì vậy? Em xem chính là cái này, anh xem một chút con trai có thích hay không?" Mộ Hi hoang mang hỏi.

 

          "Này? Nhìn thấy không? Tại sao người đàn ông này có thể là Diệu tổng, nhiều nhất chính là một người đàn ông có dáng dấp như Diệu tổng, hơn nữa còn là một người đàn ông thích mua hàng hóa giá đặc biệt!" Một người phụ nữ nhỏ giọng nói, nhưng những lời này đã bị Nam Cung Diệu nghe vào trong lỗ tai, anh hừ lạnh một tiếng.

 

          "Nhân viên phục vụ, cũng gói lại bộ trong tay vợ của tôi, còn có những thứ tôi vừa chỉ..." Nam Cung Diệu vẫn chưa nói hết.


/318