Đại Minh Võ Phu

Chương 193

/214


Chương 193: Tuyết và huyết 


 




Lùi lại năm bước, đột nhiên Triệu Tiến hô to một tiếng “Chạy”, rồi quay đầu chạy về phía sườn núi, bọn huynh đệ đã sớm thành thói quen, theo đó liền nghe theo, không dám dừng lại.

Ngược lại mấy Đại hán ở trên sườn núi vẫn luôn cẩn thận, sau khi nghe thấy tiếng hô to thì hoảng sợ, đều dừng lại để phòng bị, lại không nghĩ tới nhóm Triệu Tiến lại chạy như điên kéo khoảng cách ra xa.

- Đuổi theo!
Không nghĩ mục tiêu dễ như trở bàn tay lại khó đối phó như vậy, bọn Triệu Tiến nói công liền công, nói đi là đi, cử chỉ lời nói này càng bị cho là khiêu khích, đám người phục kích rống giận đuổi theo.

Vốn khoảng cách đã không xa, bất ngờ chạy đi nhưng cũng không đến mười bước, nhóm người truy kích nhanh chóng áp sát. Đúng lúc này, Triệu Tiến và Trần Thăng bất ngờ xoay người nghênh đón.

Khi chạy tản ra truy đuổi, chẳng ai ngờ đối phương sẽ quay đầu lại, còn chưa kịp nhận ra, mũi thương lưỡi đao đã bay đến trước mắt, hai kẻ chạy đầu tiên vậy là giải quyết xong.

Đám người phục kích dừng lại, Triệu Tiến và Trần Thăng ngược lại xoay người bỏ chạy. Lần này đám người truy đuổi chậm nửa nhịp, lại rống giận đuổi theo. Vừa mới đuổi được hai bước, những người khác còn đang chạy, Vương Triệu Tĩnh lại bất ngờ xoay người đứng lại. Sau khi đứng vững nâng trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, bước chân lướt tới nghênh đón.

Người đối diện với y đã sớm phòng bị, thấy Vương Triệu Tĩnh cầm kiếm xông tới, dùng phác đao trong tay ngăn lại, sau đó cũng tiến lên, phác đao dễ dùng hơn kiếm, dù thế nào cũng tiện tay hơn.

Hai người lần lượt ra đòn, khi Vương Triệu Tĩnh đổi hướng, phác đao trong tay người kia quét ngang, muốn đuổi theo đánh tiếp. Vương Triệu Tĩnh nghiêng người nằm sấp xuống, trường kiếm trong tay không đâm ra mà chém hai đường lên đùi kẻ địch. Người nọ kêu đau một tiếng, đau quá phải né sang bên cạnh, bên sườn lộ ra sơ hở. Hai tay Vương Triệu Tĩnh đẩy kiếm, đâm thẳng qua khe hở chỗ xương sườn, lại giết thêm một người.

Trận giằng co này gây trở ngại không nhỏ, thanh kiếm của Vương Triệu Tĩnh vừa rút ra, bên cạnh đã bị ba người bao vây, mà nhóm Triệu Tiến đã chạy xa đến vài chục bước.

Vương Triệu Tĩnh cầm kiếm ngang trước người, cái tay để trống kia thì sờ sờ hai má sưng đỏ, vừa cười vừa phòng bị sẵn sàng.

Hện tại đám người phục kích không khinh địch như trước nữa, ba người vây quanh Vương Triệu Tĩnh đã biến thành năm người, ai cũng không dám liều lĩnh vọng động, chậm rãi tránh qua.

Phòng bj của Vương Triệu Tĩnh rất nghiêm ngặt nhưng kẻ thù ở bốn phía, luôn luôn không thể để ý đến mọi phương vị, một kẻ nhìn thấy chỗ sơ hở, vung đao chém về phía ngực của Vương Triệu Tĩnh. Vương Triệu Tĩnh muốn xoay người chống đỡ, kẻ địch trước mặt cũng ra tay, chú ý được phía trước lại không kịp quan tâm phía sau. Bọn Triệu Tiến đã quay lại nhưng dù nhanh như thế nào cũng không thể tới kịp.

Vào lúc chỉ mành treo chuông, một tiếng rít vang lên giữa không trung, mọi người đều biết đây là tiếng mũi tên phá không mà có. Đám người vây công Vương Triệu Tĩnh theo đó ngừng lại, bọn chúng cảm thấy mũi tên này nhất định là bắn về phía Vương Triệu Tĩnh, cảm thấy phần thắng đã nắm chắc trong tay, không cần phải mạo hiểm nữa, còn Vương Triệu Tĩnh chắc chắn sẽ phải chết . Bọn chúng bất ngờ dừng lại, Vương Triệu Tiễn lập tức nhào tới người trước mặt, mũi kiếm xẹt qua cổ, máu tươi điên cuồng phun ra.

Đám người ngừng lại bây giờ mới có phản ứng, nhưng không đợi người phía sau có cử chỉ gì, một mũi tên lao nhanh tới xuyên qua cổ họng của gã.

Đám người vây công Vương Triệu Tĩnh lúc này mới hiểu ra, mũi tên được bắn ra từ một hướng khác, rõ ràng đám nhóc choai choai này còn có cung thủ, hơn nữa còn có thể bắn chuẩn như vậy! Theo suy nghĩ đó, tất cả mọi người đều tránh sang bên cạnh, Vương Triệu Tĩnh lại không quan tâm, liều mạng xông lên, trường kiếm lại đâm xuyên qua một người.

Đâm xuyên qua đối phương, người nọ rống giận vung đao, Vương Triệu Tĩnh ấn mạnh tay một cái, thân thể người này co giật, mềm nhũn ngã xuống, dùng chút khi lực cuối cùng còn sót lại của mình nắm chặt lấy Vương Triệu Tĩnh.

Tay vừa nắm tới Vương Triệu Tĩnh liền buông ra, nhưng tạm dừng ngắn ngủi này cũng cho đồng bọn của gã nắm lấy cơ hội, một người đứng bên cạnh Vương Triệu Tĩnh rống giận vung rìu chặt xuống, muốn tránh né cũng không kịp nữa. Nhưng rìu kia còn chưa kịp chém tới nơi, trường thương đâm nhanh tới, trực tiếp đâm xuyên qua cổ.

- Người đọc sách đúng là sĩ diện, đánh đệ một cái tát thì đệ cũng không nên liều mạng để chứng minh a.
Triệu Tiến mắng vài câu, cầm trường thương trong tay tựa vào bên người Vương Triệu Tĩnh.

Trên quần áo của Trần Thăng đều là vết máu, hắn đứng đối diện với một người cao to lực lưỡng, trường đao đấu phác đao. Không ngờ được với sức lực của Trần Thăng như vậy cũng không chiếm được lợi thế, Trần Thăng bất ngờ buông tay, trường đao rơi xuống đất, nhát đao của người đối diện cũng rơi vào khoảng trống, Trần Thăng lại thừa cơ xông tới gần đối thủ, lấy ra đoản đao của bản thân hung hăng đâm xuống, xoay đao trong bụng người kia vài cái, lại giết chết một người.

Ra xong đòn này, ngực Trần Thăng gần như bị nhiễm đỏ toàn máu là máu, chẳng qua đây đều là máu tươi của người khác. Đám người phục kích thấy trong tay y chỉ có một thanh đoản đao dài hai thước, lập tức muốn tới chỗ y tìm cơ hội ra tay. Không ngờ là một người reo hò vừa mới xông lên, lại bị một mũi tên phóng tới, trúng ngay huyệt thái dương. Những người khác kêu lên một tiếng, lại lui về phía sau làm vòng tròn bao vây rộng thêm một chút.

- Đám nhãi con này còn có cung thủ, ở phía trên sườn núi đối diện!
Một mảng toàn tiếng kêu la cùng tiếng chửi mắng đầy tức giận vang lên.

Trần Thăng bước lên nhặt lại trường đao, đi về phía Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh, ba người dựa vào nhau tạo thành hình chữ "đinh". Tuy rằng đám người phục kích đã tạo thành vòng vây xung quanh cũng không dám tới gần, bởi vì cung thủ của Triệu Tiến bắn lén rất chuẩn, ai cũng không biết mình có phải người xui xẻo tiếp theo không.

- Đột nhiên tiểu đệ cảm thấy, cho dù không thi đậu cử nhân, một hồi kết giao cùng các huuynh đệ, đời này cũng coi như đáng giá rồi.
Vương Triệu Tĩnh cười hắc hắc nói, nhưng bởi vì quai hàm còn sưng đỏ, nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Trần Thăng cười một tiếng, hai tay nắm lấy cán đao chính là chiêu thức mở đầu của đao pháp, cười mắng:
- Có cái gì phải thẹn thùng, mấy người chúng ta còn sống như vậy, đệ ủ rũ nói mấy lời này làm gì.

Vương Triệu Tĩnh đứng tại chỗ cười, Triệu Tiến nhìn khắp bốn phía, lạnh giọng nói:
- Tính cả người chết lần kẻ sống có khoảng hơn một trăm người. Không biết ai đứng sau lưng giật dây, không ngờ lại chịu chi ra khoản tiền vốn lớn như vậy.

Trần Thăng nói.
Tửu phường của chúng ta chính là một núi vàng, cũng đáng giá như vậy.

- Tự cho là cẩn thận, không ngờ được vẫn là khinh địch, kết quả lại hại chết Đại Lôi.
Giọng nói của Triệu Tiến trở nên trầm thấp khàn đặc, lập tức cắn răng nói:
- Giết sạch những tên hỗn tạp này báo thù cho Đại Lôi.

Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều trầm mặc gật đầu, Thần Thăng giật giật cái mũi, dường như hô hấp không thông. Mới vừa nãy mọi người còn ồn ào, lúc này lại lâm vào an tĩnh đứng sừng sững. Đám người phục kích đều tản ra dựa vào cây cối, ba người Triệu Tiến cũng dựa vào một gốc cây khô, cũng không dám lơ là.

Đổng Băng Phong ở chỗ cao của sườn đồi đối diện bắn tên, mọi người ở bên này chiến đấu, chỉ cần rời khỏi nơi có cây che lấp, ở nơi hơi trống trải một chút thì có thể bị bắn tên. Còn đám cung thủ phục kích bởi vì rừng cây che chắn và sợ ngộ thương đồng bọn nên vẫn không dám bắn tên.

Nhưng tất cả mọi người đều biết loại yên bình ngắn ngủi này sẽ không kéo dài, dù sao đám cung thủ phục kích cũng có sáu người, bên Triệu Tiến lại chỉ có một.

- Xông ra đi! Con mẹ mau nó tìm ra kẻ bắn tên!
Đối diện vang lên tiếng chửi rủa.

- Các ngươi là người của Thảo Oa Tử sao lại không đi ra, cung thủ là của Mông Sơn Hổ chúng ta.

- Các ngươi nhỏ giọng một chút, toàn bộ nội tình con mẹ nó bị lộ ra rồi.

- Sợ cái quái gì, mấy thằng nhãi con này chẳng lẽ còn có thể sống mà rời khỏi đây.

Phía trước nói chuyện không kiêng nể gì, những từ “Thảo Oa Tử”, “Mông Sơn Hổ” đều bị Triệu Tiến nghe thấy, đều là đám trộm ở phủ Hoài An và Sơn Đông, không ngờ hôm nay lại đến đây phục giết mình.

Đám người phục kích không ngừng thay đổi phương vị, từ thân cây này đổi đến thân cây khác, vòng vây lại càng ngày càng thắt chặt. Ngược lại ba người Triệu Tiến lại hít thở chậm lại, sau khi bắt đầu cuộc chiến bất ngờ này, hiện tại bọn họ đã có thể điều chỉnh trạng thái nghênh chiến của mình rồi.

- Tiểu Dũng và Đại Hương đâu rồi?
Vương Triệu Tĩnh hỏi, vừa rồi mọi người cũng có chú ý tới nhưng không có cơ hội để hỏi, trong lúc chém giết hơi chút phân tâm chính là chết.

Trường thương của Triệu Tiến hướng về phía trước tìm kiếm, làm mấy kẻ muốn vụng trộm tiến gần cuống quýt lùi về sau, Triệu Tiến nhìn quét bốn phía, hắn đã nhìn thấy đám cung thủ phục kích xuất hiện ở đỉnh núi.

Khoảng cách không xa, cây cối thưa thớt, Triệu Tiến thấy rất rõ ràng, sáu gã cung thủ nằm phục người xuống, nửa mở dây cung, khẩn trương nhìn xung quanh. Nhưng mục tiêu của chúng không phải ba người Triệu Tiến mà là Đổng Băng Phong núp trong bóng tối.

- Băng Phong trốn ở chỗ nào, đến bây giờ bọn chúng vẫn chưa tìm được.
Vương Triệu Tĩnh để mọi người thoải mái, cười hỏi.

- Chắc đệ ấy đang như con mèo ngồi trên cái cây nào đó.
Không ngờ Trần Thăng luôn trầm mặc ít nói lại mở miệng trả lời, nói rõ rằng hiện tại y không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Trần Thăng còn chưa nói hết câu đã bị Triệu Tiến ngắt lời, Triệu Tiến nhìn chằm chằm phương hướng của đám cung thủ nói:
- Chỉ cần giết hết sáu cung thủ kia, cơ hội của chúng ta sẽ lớn hơn một chút. Sẵn lòng cùng huynh xông lên không?

- Còn con mẹ nó hỏi có sẵn lòng hay không, huynh tính nói cái gì.
Trần Thăng mắng một câu thô tục.

Triệu Tiến cười ha hả, trường thương trong tay run lên, xông về phía đỉnh núi có đám cung thủ, Vương Triệu Tĩnh chạy bên trái hắn, Trần Thăng chạy bên phải.

Đám người trên sườn núi vốn cho rằng Triệu Tiến sẽ chạy xuống phía dưới, cho dù muốn phá vòng vây thì chạy xuống dưới cũng càng sẽ nhanh hơn, không ngờ được lại xông lên trên.

Người đàn ông này cũng rất dũng mãnh, lùi về phía sau một bước rồi rống giận nâng đao lên tiếp chiêu. Triệu Tiến đang lúc đối diện với người kia bị một đao chặn lại, vừa chạm nhau đã tách nhau ra, giữa ngực và bụng đều có chỗ sơ hở, nhưng người này cũng không dám liều lĩnh. Đồng bọn của gã đánh lén từ hai bên hông, cạnh sườn của Triệu Tiến bị uy hiếp, chiêu ám sát này không có khả năng thành công.

Nhưng gã nghĩ sai rồi, Triệu Tiến hoàn toàn mặc kệ hai bên, xông tới kẻ địch trước mặt, hắn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, giống như toàn bộ rừng cây chỉ có một kẻ địch ở trước mặt.

Trường thương đâm vào rút ra, trực tiếp hất thi thể ra, người bị đâm chết này trước khi chết hai mắt còn trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi. Không ngờ Triệu Tiến lại nhanh như vậy, ác như vậy, càng không nghĩ tới Triệu Tiến hoàn toàn mặc kệ kẻ thù ở hai bên.

Bởi vì Triệu Tiến tin tưởng huynh đệ của mình, tin tưởng huynh đệ sẽ không bỏ rơi mình, càng tin tưởng thực lực của huynh đệ. Mũi kiếm của Vương Triệu Tĩnh khá hẹp, không va chạm thẳng với vũ khí của đối phương, cánh tay xoay tròn đổi hướng, đâm thẳng vào sườn trái kẻ địch, rút kiếm ra trở ngược tay chém xuống, chém đứt cánh tay của kẻ địch. Còn Trần Thăng thì cứng đối cứng, lần đầu tiên trực tiếp chém gãy Nhạn Linh đao trong tay đối thủ, chém thẳng một đường lên ngực của gã, thu đao bổ ngang, nhát chém thứ hai trúng ngay trên cổ kẻ thù, máu tươi văng lên mặt ba người Triệu Tiến.

- Sao khó giải quyết như vậy!
Có người kêu to.

- Đấy không phải là chiêu thức trong giang hồ!
- Vũ khí của bọn họ đều là hàng thượng đẳng...
Tiếng mắng và tiếng la hét không ngừng vang lên ở phía trước nhưng bọn Triệu Tiến đã chạy về phía trước được vài bước, nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồng bọn đứng trước mình, đám người phục kích ở phía sau không kìm lòng nổi muốn tránh né.

- Các lão thiếu gia, mức thưởng của mấy tên tiểu tử là tám ngàn lượng, làm thịt bọn chúng là có thể sung sướng được vài năm, đừng để cho bọn chúng chạy!
Có người gào rát cổ họng.

 

 


/214