Đại Minh Võ Phu

Chương 194

/214


Chương 194: Đường hẹp trong rừng 


 




Lời này vừa hô lên, đám người phục kích vốn đang sợ hãi lập tức có thay đổi, sắc mặt cũng nhiều hơn vài phần dữ tợn, có người còn hô:
- Các huynh đệ, chúng ta đánh cuộc một phen, ai chết coi như xui xẻo, sống chia nhiều thêm một phần, giết bọn chúng!

Lời còn chưa dứt đã có người gầm thét vung đao xông lên. Đối với mấy kẻ liều mạng dám ban ngày ban mặt gây án này mà nói, cách nói đánh cuộc may rủi này không khiến cho bọn họ suy mưu tính kế mà ngược lại đã khởi phát hung tính.

Vương Triệu Tĩnh dừng cước bộ, lướt xuống phía dưới, trường kiếm nhẹ nhàng phóng ra. Cách thức mà y sử dụng chính là vô cùng mau lẹ, những kẻ xông lên còn chưa kịp vung đao thì đã bị đâm trúng cổ tay, binh khí rơi xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm trúng cổ họng. Thế tới của truy binh vì vậy chậm lại, tuy nhiên thế xông lên của mấy người Triệu Tiến cũng theo đó mà chậm lại.

- Lên, lên.
Có người dường như là kẻ đầu mục đang lớn tiếng thúc giục.

Cây rừng tuy rằng thưa thớt nhưng vẫn gây trở ngại cử động của mọi người, huống chi ba người Triệu Tiến song song đi tới, hơn nữa còn là lên dốc, dừng lại một chút là lại có nguy cơ bị bao vây.

Đúng lúc này, đột nhiên ở sườn núi phía dưới có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thanh âm thê lương dị thường. Mọi người nhìn sang, nhận ra một kẻ trong đám phục kích đang đứng ở bên ngoài đã bị chặt đứt bắp chân, cả người nằm trên mặt đất rú thảm.

Hành động của tên phục kích cũng đã vô cùng cẩn thận, sợ bị đối phương bắn tên lén, nhưng hiện tại, thứ đánh lén gã cũng không phải là ám tiễn.

Người nọ vừa mới hét thảm, những người khác liền thay đổi tầm mắt nhìn về phía gã. Ở sau thân cây chợt lóe lên một bóng người vung đao xông tới, quá gần quá nhanh, muốn giơ binh khí lên cũng không kịp. Tên phục kích bị người nọ ôm lấy ngã lăn xuống đất, sau đó nhào tới vung đao đâm chết.

Lúc hai người ngã xuống đất, mặt đất đầy tuyết đã biến thành màu máu. Người đột nhiên xuất hiện bỏ chạy điên cuồng về phía sau, kẻ gần nhất lớn tiếng la mắng đuổi theo, đột nhiên, trong cái hố tuyết có người đứng dậy. Người này nhỏ gầy, trong tay cầm phủ chém vào bắp chân, vừa nhanh vừa chuẩn.

“Răng rắc” một tiếng, kẻ nọ bắp chân trực tiếp bị chặt đứt ngã xuống. Chiêu đánh lén đột ngột này khiến đám phục kích sợ hãi vội vàng lui về phía sau, thừa dịp này, người vừa chém chân kia cũng quay đầu bỏ chạy.

- Đuổi theo mau.Đánh lén theo kiểu đánh xong liền bỏ chạy này khiến những kẻ phục kích ở dưới sườn núi giận sôi, gầm thét muốn đuổi theo truy kích.

Một thoáng im lặng, một tiếng rít phá không lại vang lên, chuẩn xác găm vào ngực của kẻ chạy đầu tiên. Kẻ địch còn có cung thủ bắn tên lén, đám phục kích lại vội vàng lui về phía sau.

Hỗn loạn ở dưới sườn núi thu hút không ít sự chú ý. Triệu Tiến cười lớn một tiếng, trường mâu vung ra ngăn Nhạn Linh đao của người trước mặt, mạnh mẽ đâm lên. Người nọ tay chân không chậm, né hẳn người tránh về phía sau nhưng trường mâu như độc xà thổ tín (rắn độc thè lưỡi), mạnh mẽ đâm về phía trước, ngay lập tức xuyên thẳng qua người kia.

- Tiểu Dũng và Đại Hương tốt lắm, chúng ta xông lên a.
Hỗn loạn dưới sườn núi kia chính là kiệt tác của Lưu Dũng và Cát Hương, càng thúc ép càng khiến cho bọn họ mạnh thêm.

Triệu Tiến bước về phía trước hai bước, phía sau lại có càng nhiều người vây quanh. Trần Thăng xoay người, nâng đao qua đầu, chợt quát một tiếng, hai tay chém một đao xuống, một đao thẳng tắp mang theo khí thế vô tiền khoáng hậu, mấy kẻ đuổi theo phải tránh về phía sau, có kẻ tránh không kịp, tuyệt vọng giơ đao lên đón đỡ. “Răng rắc” một tiếng, thân đao trực tiếp bị chém gẫy. Thế đao của Trần Thăng không hề giảm, chẻ đôi gã kia ra làm hai nửa.

Máu tươi phun vọt ra từ trong thân thể, thế tới mạnh mẽ như vậy, cảnh tượng thảm liệt như vậy, đám truy kích đều dừng lại không tiến thêm, còn có kẻ thấp giọng mắng:
- Mấy tên nhãi này thật quá ư khó chơi a.

Trần Thăng chắn ngang ở đó như một ngọn núi, Triệu Tiến lại bất chấp bạn bè phía sau, tiếp tục xông lên. Mấy tay cung thủ đã chú ý tới bên này, nhưng lúc Triệu Tiến xông lên phía trước đều đi vòng quanh thân cây, bọn chúng không tìm được cơ hội để bắn tên.

Mới đi được mấy bước, truy binh phía sau có người giằng co với Trần Thăng, có người lại lướt qua Trần Thăng đuổi theo. Vương Triệu Tĩnh quay đầu lại nhìn, cắn răng cầm kiếm xoay người đón đỡ.

Khoảng cách không đến mười bước, một tiếng rít lên. Vù! Cung thủ ở đối diện giương cung bắn tên. Cử động của Triệu Tiến nhất thời cứng đờ, nhưng mũi tên này chỉ bay được nửa đường đã đập vào thân cây bay mất.

Lại tiến về phía trước, khoảng cách với cung thủ đã không còn cây cối cản trở. Cung thủ có giá trị nhất, vì thế sẽ không tham gia hỗn chiến. Bọn họ vì đảm bảo lợi thế và chính xác trong lúc bắn tên nên cũng cố ý đứng ở chỗ cao nhất trên sườn núi này. Nơi này là chỗ trống trải nhất, xông lên đỉnh núi, tất nhiên sẽ bị cung thủ bắn ngay.

Triệu Tiến không có xông thẳng lên, ngược lại thân mình nhoáng lên một cái, chạy nhanh tới bên gốc cây ở một hướng khác, nghe âm thanh Viu! Viu! phía sau vang lên liên tiếp, mũi tên xé gió bay đến đã trượt hết. Có cây cối che đỡ, Triệu Tiến nương theo đó ẩn nấp, cái cây này lại gần phía trước thêm một chút.

- Người đâu mau tới, tiểu tử này đã giết tới rồi.
Đám cung thủ cũng cảm giác được không tốt, ở đó lớn giọng kêu to.

Nhưng đám phục kích ở phía dưới hoặc là đề phòng bị bắn lén, hoặc là cùng đám Trần Thăng giằng co, căn bản không ai có thể xông lên, có mấy kẻ lách qua được, nhưng khoảng cách vẫn còn xa.

Tiếp tục ẩn nấp như vậy hay là muốn mạo hiểm xung phong, Triệu Tiến chỉ dừng lại phía sau cây kia một chút, sau đó đi vòng ra. Mặc dù sau thời gian tiến lui xung sát, thân người đã mệt mỏi đau nhức nhưng hắn vẫn thể hiện được phong thái cầm mâu xung phong đúng mực nhất, hét lớn một tiếng “giết” rồi sải bước vọt tới.

Sáu cây cung đều xoay về hướng Triệu Tiến, cây nào cây nấy đều đã giương sẵn nhưng không ngừng run rẩy. Khoảng cách giữa hai bên không đủ mười bước, đám cung thủ có thể thấy rõ ràng trên trường mâu có vết máu. Càng làm cho bọn chúng run sợ chính là khí thế của Triệu Tiến, mặc dù một người lại giống như thiên quân vạn mã.

Thân là cung thủ, không cần chém giết đẫm máu vẫn có thể nhận được một khoản trọng thưởng lớn, tự nhiên sẽ tiếc mạng sống. Nhìn sát thần đầy máu xông lại, không người nào có thể giương cung bắn tên như lúc bình thường.

“Má ơi”, có người kêu lên một tiếng, vứt bỏ cung tên trong tay bỏ chạy, nhưng những người khác vẫn bắn tên ra.

Tay run rẩy, muốn chạy trối chết, tự nhiên không thể chính xác, nhưng khoảng cách gần như vậy, chẳng may cũng có thể bắn trúng.

Triệu Tiến bước chân không chậm, nhưng động tác cửa hắn rất căng cứng, căng thẳng. Tất cả tầm mắt của hắn đều đặt vào trên người cung thủ. Trường mâu trong tay hắn dao động, tuy nhiên đây không phải là tay hắn run mà là để ngăn trở cung tiễn.

"Cung tiễn bắn tới, ngươi vung vẩy trường mâu có thể gạt được mấy mũi tên, tuy nói chưa chắc có thể bảo mệnh, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử, cuối cùng cũng phải đi thử một chút”.
Triệu Tiến nhớ rõ thúc phụ Triệu Chấn Hưng từng dạy.

“Ba” một tiếng vang lên, cán mâu rung lên, một mũi tên bị đánh bay sang một bên. Nhưng Triệu Tiến ngay từ đầu không quan tâm tới điều này, gió rít sắc bén đập vào mặt, trong lúc vội vã nghiêng đầu, một mũi tên sượt qua mặt, bên má liền ấm lên, nóng bỏng đau nhức.

Trong năm tên cung thủ còn lại, lại có một người vứt bỏ cung tiễn, quay đầu bỏ chạy. Bốn người khác luống cuống tay chân tiếp tục lắp tên nhưng Triệu Tiến đã tới phía trước bọn họ.

Một tiếng kêu thảm vang lên, một người đã bị đâm xuyên qua, vừa thu lại, một người khác lại bị đâm trúng bụng, người thứ ba đã giương cung ra. Nhưng khoảng cách gần như thế, gã đã sợ hãi mất mật, mũi tên mấy lần không lắp lên cung được. Triệu Tiến chợt quát một tiếng, trường mâu xuyên thẳng qua người này, tên cung thủ thứ tư dứt khoát ném cung tên trong tay, chuẩn bị rút ra binh khí ngắn. Triệu Tiến không có rút trường mâu ra, ngược lại phát lực xông về phía trước vài bước, dựa thế tới gần, một tay cầm mâu, tay còn lại rút ra đoản đao đâm liên tiếp mấy nhát lên người tên cung thủ thứ tư, máu tươi phun ra, đã không còn sống nữa.

Đến đây vẫn chưa coi là xong. Triệu Tiến một cước đá văng thi thể ra khỏi trường mâu, bước mau về phía trước mấy bước, nhìn thấy tên cung thủ vừa bỏ chạy bởi vì bối rối mà ngã ra đất, đang chống tay tự mình đứng lên. Triệu Tiến chạy như điên đuổi theo, đoản đao trong tay hung hăng chém vào cổ tay cung thủ này.

Tên chạy đầu tiên đã không còn thấy bóng dáng. Triệu Tiến bước nhanh một lần nữa chạy lên đỉnh sườn núi, cầm đoản đao cắt đứt hết dây cung, lúc này mới hít sâu một hơi, đứng thẳng lên.

Đột kích tấn công đám cung thủ, liên tiếp giết năm người, càng không phải nói đến trận huyết chiến trước đó, Triệu Tiến cả người không chỗ nào không đau, hai tay co giật. Hắn tiện tay giơ lên quẹt trên mặt một lượt, cả bàn tay đều đầy máu tươi, mũi tên vừa rồi đã làm rách mặt hắn.

Lúc này mới có hai tên phục kích xông lên đỉnh sườn núi, nhìn thấy Triệu Tiến ở đó, lại nhìn quanh thấy bọn cung thủ nằm phơi thây khắp cả. Bọn họ theo đó lui về phía sau. Triệu Tiến gia tăng cước bộ, hai người kia lui về phía sau vài bước, một người quay đầu bỏ chạy, một người khác bị vấp cái gì đó ở phía sau té xuống, dùng cả hai tay hai chân bò lên chạy trốn.

Bên này dốc, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều đã bị bao vây, còn Lưu Dũng và Cát Hương ở xa xa vừa đánh vừa chạy, đám truy kích ở phía sau cũng không có nhiều người, bởi vì chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị tên bắn trúng.

Triệu Tiến chưa chạy được mấy bước, ngừng lại hít sâu mấy hơi, sau đó cầm trường mâu đi xuống phía dưới.

- Cung thủ không còn ai sao?
- Một mình tiểu tử kia.

Trong cục diện bị vây giết ác liệt không ngờ lại trở nên yên tĩnh, những kẻ đang vây công Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều lui về phía sau, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Triệu Tiến.

Mấy đứa nhỏ mới lớn, giữa đường bị phục kích, tuy là mồi nhử bị giết nhưng người tới đây có tới cả trăm, ai cũng đều có bản lĩnh, thấy qua chém giết đẫm máu, hơn nữa còn có sáu tay cung thủ, nhưng cứ như vậy chém giết đến bây giờ, bên mình đã chết một nửa mà mấy đứa nhỏ kia lại không sao.

Hiện tại đám Triệu Tiến trong mắt bọn phục kích không còn là thiếu niên mới lớn gì nữa mà là sát thần, sát thần cả người đẫm máu.

Triệu Tiến mới xuống dưới hai bước, mãnh liệt nhìn thấy thần sắc Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng biến đổi kịch liệt. Vương Triệu Tĩnh liền vội vàng hô:
- Cẩn thận.

Tiếng hô vừa vang lên, bên người kình phong đã đập vào mặt, quay đầu lại, một gã đại hán cầm phác đao trong tay đón đầu chém xuống. Trong lúc vội vã giơ trường mâu lên đón đỡ, nhát đao bổ vào cán mâu, chém gãy ngangtrường mâu.

Tất cả đám phục kích đều lộ vẻ mặt vui mừng, ác chiến đến nay, cũng là phải dùng đánh lén để giải quyết. Người nọ nâng đao tiếp tục chém xuống. Triệu Tiến không lui, vứt bỏ nửa đoạn trường mâu, cầm lấy ngay mũi mâu xông lên.


Tên đánh lén đao còn chưa chém xuống, nhìn thấy Triệu Tiến vọt tới, vội vàng lui về phía sau hai bước, không ngờ được Triệu Tiến vừa bước về trước một bước, chân sau quỳ trên mặt đất. Tên đánh lén mừng rỡ, thuận thế muốn động thủ.

Trên sườn dốc, những người khác đang chiến đấu không ngờ dừng cả lại, tất cả đều đang theo dõi trận kịch chiến bất ngờ này. Mắt thấy đao kia sẽ bổ tới, Triệu Tiến nổi giận gầm lên một tiếng, cả người bắn lên khỏi mặt đất, ôm lấy eo tên đánh lén, cả hai cùng nhau lăn trong mặt tuyết.

 

 


/214