Đại Minh Võ Phu

Chương 22. Đứng đầu không phải Trần Thăng

/214


 

Chương 22. Đứng đầu không phải Trần Thăng

Không chờ hắn giải thích, Triệu Chấn Hưng cười hip mắt hỏi - Sao cháu không đấu võ tiếp?

Nhìn thúc phụ có ve có tâm tình tốt, Triệu Tiến gầi đầu đáp: - Vội vã quay về luyện võ, sợ trễ thời gian.

Triệu Chấn Hưng cười gật đầu, mở miệng nói: - Dợi ngày mai cháu có thể đấu xong hãy quay về, thế cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.

Không ngờ thúc phụ của mình lại nói vậy, Triệu Tiến sửng sốt, vội vàng gật đầu. Triệu Tiến mặc dù là tâm tính của người trưởng thành, cũng thấy cuộc đấu võ ban này rất thú vị, bèn quay đầu lại nhìn, đúng lúc Trần Thăng vừả bắt đầu đánh, chỉ một lát, đối thủ gầy yếu kia đã bị đánh bay ra ngoài

So với sự phong phú đa dạng của buổi trưa, buổi chiều luyện võ vẫn buồn te, Triệu Chấn Hưng cầm trường mâu đánh một vòng trong sản, so với đòn đảm mạnh đó, lần này có thêm rất nhiều động tác đón đỡ và quật đánh, vẫn rất đơn giản thực dụng

Tuy nhiên biểu diễn vó không có nghĩa là sẽ truyền dạy, buổi chiều thúc

phụ Triệu Chấn Hưng càng coi kỹ Triệu Tiến hơn, động tác hơi sai là rút roi mây.

Cũng may Triệu Tiến chuyên tâm hơn bạn bè cùng lứa nhiều, nhanh chóng điều chỉnh lại, bởi vì quay về làm trễ thời gian nên luyện muộn hơn hàng ngay.

Khi Triệu Chấn Hưng dưa hai đứa bé trở về, trên đường cố ý nói với Triệu ến một câu: - Côn học cả tháng, đao học cả năm, thương học cả đời, cháu muốn học võ thì không được sốt ruột, muốn có thành tựu về trường thương, là chuyện của cả đời người

Triệu Tiến gật đầu, trong đầu Vụt qua kí ức, hình như trong những năm Vạn Lịch triều Đại Minh, súng ống của châu Âu đã bắt đầu phát triển mạnh, tuy nhiên thời đại này quân đội phương tây hình như cũng đang sử dụng trường mâu.

Lúc ấy ở trên giường bệnh căn bản không có tâm tư nghe, giờ nghĩ mãi cũng chỉ có một vài mảnh ghép rời rạc vụn vặt, lại là những thử đại loại như chính trị quân sự mà đám bạn bè đó thích đọc, những kiến thức này đặt vào thời hiện tại không được coi là Đồ Long thuật, còn có chỗ hữu dụng.

Đưa đến con đường trước cửa nhà Triệu Tiến, Triệu Chấn Hưng không đi vào trong. Mấy hôm nay đều như thế, ban đầu Triệu Tiến cho là thúc phụ của mình không muốn lúc nào cũng tới nhà mình ăn cơm, về sau mới biết thúc phụ không muốn đối mặt với phụ thân của Mộc Thục Lan.

 

Từng người bên cạnh mình nhìn thì bình thường, thực ra đều có chuyện xưa riêng của mình, Triệu Tiến thường xuyên nghĩ như vậy, có điều hắn cũng biết, có thể thời đại này một số chuyện nhìn đã quen nhưng đối với mình lại rất mới mẻ, cho nên mới có cảm nhận như thế

Tuy nhiên hôm qua có hơi kỳ lạ, phụ thân của tiểu cô nương lại đứng chờ ở đầu đường, Triệu Chấn Hưng lãnh đạm gật đầu, dẫn Triệu Tiến đi lướt գաa.

Đối với thái độ lãnh đạm của trường bối nhà mình, Triệu Tiến rất tò mò vẻ phụ thận của Mộc Thục Lan, hơn nữaấn tượng không tệ. Thời đại này đại đa số dân chúng bình dân đều không được sạch sẽ cho lắm, râu tóc rối bù. điều này khiến Triệu Tiến rất không quen, nhưng phụ thân của Mộc Thục Lan lại rất chú ý ăn mặc, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ, râu tóc gọn gàng, đi lại ăn nói cũng đều phong độ nhẹ nhàng

Lúc sắp đi đến của thì đã biết lý do tại sao phụ thân của Mộc Thục Lan đứng đợi ở đầu đường, bởi vì trước cửa nhà mình có người đang đứng đợi ở đó, một người lớn và một thiếu niên.

Mặt trời đã xuống núi, đường phố có chút mờ mờ, Triệu Tiến vẫn có thể nhìn rõ hai người kia, cậu thiếu niên đó chính là một trong những đứa tre to khỏe nhất ở bãi để hàng, màu da ngăm đen, Triệu Tiến trước đây không dám tiếp xúc với người như thế, láng máng nhớ cậu ta họ Thạch.

Trong tay cậu thiếu niên Thạch gia xách theo một bộc vải, mặt tỏ vẻ không phục, nhìn trên mặt còn có nước mắt, hình như vửa khóc xong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Tiến tùy tiện liếc mắt nhìn, chợt sửng sốt, lau mắt nhìn lại lần nữa, nhận ra cái túi vải đó chính là túi đựng điểm tâm của mình. Nhìn thấy cái này Triệu Tiến mới phản ứng lại từ trong sự mệt mỏi mơ hồ sau khi luyện võ, thứ tự đấu võ mintcòn chưa biết cơ mà?

Thạch sư phụ, hôm nay trong lò rèn rảnh rỗi sao? Tới đây có chuyện gì? riệu Chấn Hưng lên tiếng chào hỏi.

Người được gọi là Thạch sư phụ đó có dáng người rất khỏi ngô, mặt mũi rất giống với cậu thiếu niên bên cạnh, hai người đều có một dày, mắt nhỏ, mũi to, nhìn ra đã thấy quan hệ cha con, râu quai món khá dễ thấy.

Tính cáchuy mảnh như thế, nhưng nói năng lại rất khách khí, Triệu Chấn Hưng lên tiếng chảo, Thạch Sư phụ chắp tay đáp. - Nhi gia, hôm nay tiểu từ nhà ta gây họa, còn nói là thiếu gia của Triệu đại gia làm, ta không thể chịu nổi tật xấu này của nó, phải hỏi rõ để giáo huẩn nó một trận!

Hàng xóm láng giềng, nói gì mà nhị gia với đại gia, tiểu Tiến ở đây, hạch sư phụcửhỏi thẳng là được... Đại ca, huynh Vể rồiả riệu Chấn Hưng sắp nói hết thì nhìn thấy Triệu Chẩn Đường chậm rãi đi tól,

Sư phụ thợ rèn họ Thạch đó càng khách khí hơn đối với Triệu Chẩn Đường, vội vã chắp tay thi lễ lên tiếng hỏi: - Triệu đại gia đã về rồi, dạo gần đây có khỏe khôngạ?

Triệu Tiến nhìn thấy cảnh này đã bị chẩn động, hắn trước giờ không có khái niệm gì về địa vị của gia đình mình. Triệu Tiến luôn nghỉ phụ thân

 

mình là sai dịch trong nha môn, có nghề đao phủ, thân phận bách hộ ở Từ Châu bình thường căn bản không dùng tới, nhị thúc nhà mình trông tiệm cho người ta, Triệu gia cũng chỉ là gia đình bình thường.

Hôm nay thái độ của vị sư phụ thợ rèn này khiến Triệu Tiến dã hiểu ra, trong mắt dân chúng, Triệu gia đã coi như ở tít trên cao rồi, nghĩ đến câu nói sáng nay mua điểm tâm không mất tiền, đời này và đời trước thật không giống nhau.

Trước câu hỏi của Thạch sư phụ, thái độ của Triệu Chấn Đường rất lãnh đạm, chỉ gật đầu, cất tiếng hỏi thăng Triệu Chấn Hưng - Lão nhị, buổi trưa và buổi tối cứ đến ăn cơm, tỏ ra xa lạ như thế làm gì, thật sự cứ muốn chị dâu đệ tới đó gọi à!

riệu Chấn Hưng mỉm cười, lên tiếng nói với Thạch sư phụ - Tiểu Tiến cũng ở đây, có gì cứ hỏi đi! Thạch sư phụ có chút không tự nhiên, gật đầu, sau đó giơ tay vỏ mạnh vào u thiếu niên bên cạnh, nói: Tổi nay tiểu từ này xách một túi điểm tâm về. ܨܠ

Sự việc rất đơn giản, con lớn của Thạch sư phụ là Thạch Mãn Cường còn chưa đến tuổi tới lò rèn làm việc, giờ ở lò rèn không có nhiều việc, cũng không cần nó giúp, hàng ngày chỉ tới bãi để hằng chơi, hôm nay đấu võ, Thạch Mãn Cường đứng thứ nhất, thắng được hơn hai mươi miếng bánh

điểm tâm mang về. ༼༽

Thạch Mãn Cường không nỡ ăn ở bãi đểhàng hào hứng cầm vẻ nhà, cho đệ đệ và hai muội muội của mình ăn, bánh ngọt sữa xôp giòn, bánh hoa quế, bánh đậu ngọt..., đều là đổăn tinh tế mà người bình thường rất khó được ăn, ngay cả bánh nưởng vừng đó Thạch gia đều phải tiết kiệm cả năm mới nở mua một chút cho lũ tre, phải biết rằng, lò rèn của Thạch gia là mở chung với người khác, có sản nghiệp của mình đã được coi là không tę rói.

đang giúp việc trong cửa hàng, trong nhà thường ngày khóa cửa, lũ trẻ bị nhốt trong sản, Thạch Mãn Cường trèo tường đi chơi cũng không ai quản

Hai vợ chồng vẻ nhà nhìn thấy mấy đứa trẻ sung sướng ăn điểm tâm tinh tế, hơn nữa số lượng không ít, những thứ điểm tâm đỏ nhà mình đến tết cũng không dám mua nhiều, giờ lại cỏ nhiều như thế. Vợ chồng Thạch gia lập tức lo lăng

Thạch Mãn Cường nói mình đấu võ thắng nên giành giải, vợ chồng Thạch gia đương nhiên không tin, một lũ trẻ lê la ở đó, đấu võ với giải thưởng gì chứ, rõ ràng là tới quán trà ăn trộm rồi bịa chuyện. Vợ chồng Thạch gia quát hỏi Thạch Mãn Cường đã ăn trộm điểm tâm ở đó, còn gói lại chỗ điểm tâm không ăn hết

Nghe cha mẹ nói mình ăn trộm, còn nói gì mà nghèo không phải lo lắng, phải có chí khí, Thạch Mãn Cường lập tức nóng nảy, đệ đệ muội muội sợ tới mức òa khóc, khiến Thạch Mãn Cường cảng giận dù, kết quả bị Thạch sư phụ đánh đau một trận.

Vợ chồng Thạch gia cũng không ngờ đứa trẻ bình thường thật thả lại mạnh

miệng như thế, sau khi bị đánh vẫn cắn răng kiên trì câu chuyện trước đó, hơn nữa kéo cả "nhà của Triệu lão gia” vào, Thạch sư phụ cũng bị bức ép,

 

quyết định chơi trò may rủi, dẫn con trai đi hỏi cho rõ, đẻ con trai mình không nói được gì nữa, tới khi về nhà sẽ đánh gãy một chân, giáo huấn một trận

- Ngươi lại là người đứng đầu sao? Điều khiến Triệu Tiến kinh ngạc nhất lại là điều này, không kìm được bèn cất tiếng hỏi. Vốn cứ tưởng rằng Trần Thăng dễ dàng đoạt được giải nhất, không ngờ Thạch Mãn Cường khônghểnổi bật lại đứng thứ nhất Lời vừa nói ra, Thạch sư phụ cũng há hốc mồm, dù nói thế nào, từ câu hỏi này của Triệu Tiến cũng nghe ra được, con trai mình thật sự đứng đầu, điểm tâm đó đúng là giải thưởng. Thạch Mãn Cường hầm hừ liếc nhìn cha mình. Trẻ con suy cho cùng vẫn là tre con, cảm xúc thay đổi rất nhanh, nói tới chuyện đắc ý thì gương mặt lại hiện lên ve tươi cươi, Thạch Mãn Cường đắc ý nói: - Thằng béo họ Trần cầm côn lợi hại, không cầm côn thì chẳng ra gì cả, muốn quăng ta đi nhưng không thành, còn bị ta ôm lấy ném đi

 


/214