Đại Minh Võ Phu

Chương 23:Truyền thụ

/214


 

 

Chương 23:Truyền thụ

Trần Thăng đã luyện đao vài năm, võ nghệ tay không cùng không kém, bộ dạng mập mạp của cậu ta, sức khỏe cũng rất tốt. Vấn để là ở độ tuổi này, võ nghệ và sức khỏe của nó chưa chắc theo kịp bản năng và khi lực của Thạch Mãn Cường

Thạch Mãn Cường giúp việc ở lò rèn, khi lực cũng được rèn luyện, hơn nữa Thạch gia kém hơn Trần gia và Triệu gia rất nhiều, nhưng cũng đẻ con cái được ăn cơm no, ăn ngày ba bữa, điều này khiến sức khỏe và phản ứng của Thạch Mãn Cường đều không tồi, tinh thần cũng đủ, cậu ta và Trần Thăng đều bước vào trận chung kể, quá trình cũng rất đơn giản, đỡ được mẩy quyển của Trần Thăng, Trần Thăng muốn ôm cậu ta quẳng đi, Thạch Mãn Cường lại ôm ngang người Trần Thăng ném ra ngoài ]ܟܒܐܝ

Tiến nghe được liên tục gật đầu, ngay cả Triệu Chẩn. Dường và Triệu Chấn Hưng ở bên cạnh cũng nghe rất say sưa. Triệu Chẩn Hưng đã theo dõi cả quá trình, cũng không ngờ sẽ có kết quả này, Vẻ mặt cũng Vô cùng kinh ngạc.

Vị Thạch sư phụ kia nghe vậy trố mắt đứng nhìn, giờ ngay cả không ai nói gì, nhìn nét mặt của mọi người cũng biết được, con mình không nói dối

- Thạch thúc thúc, Thạch Mãn Cường không nói dối, cháu và Trần Thăng đã đưa ra giải thưởng, nói ai đứng đầu sẽ giành được những món búnh điểm tâm đó. Cuối cùng Triệu Tiến lên tiếng

Thạch sư phụ sửng sốt, liên tục xua tay - Như vậy sao được, những món bánh điểm tâm này không phải ít tiên.

Triệu Chẩn Đường ở một bên lại có vẻ không kiên nhẫn được nữa, buột miệng mới. - Chuyện nhỏ, lại không phải ăn trộm ăn cướp vẻ

Thạch sư phụ vội vàng gật đầu, lại khách khí hành lễ rồi mới dẫn Thạch Mân Cường rời đi Triệu Chẩn Đường vừa bước lên ngưỡng cửa, bèn nhớ đến một chuyện, quay đầu hết - Những điểm tâm đó là do tre con thắng được, cho lũ treăn chứ không được để dành, đến lúc ấy lại hỏng đẩy

Thốt ra lời này, Triệu Tiến suýt nữa bật cười Cha mình đúng là hiểu được đạo lý trong đó, nếu không nói, những điểm tâm này rất có thể sẽ được đẻ dành giữ đến khi "hữu dụng", lũ trẻ trái lại không được ăn đến

Thạch sư phụ ở đầu kia hơi khựng lại, ho một tiếng, gượng cười quay đầu lại nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi Ba người đàn ông của Triệu gia bước vào trong sân, vẫn còn nghe thấy tiếng của cha con Thạch gia truyền đến từ bên ngoài. - Tiểu tử con gây chuyện xằng bậy, lại còn nhớ đến đệ đệ muội muội của con.

Triệu Chấn Dường mỉm cười, nhạo báng nói: - Trần Vũ chiều nay còn nói

khoác với ta, nói con trai mình nhất định sẽ đoạt giải nhất trong cuộc đấu võ, không những không phải đền điểm tâm, mà còn mang vẻ cho mọi

Banlong us Blianlone uile sẽ đánh bại tiểu Tiến, ngày mai đi làm việc phải trêu y

người ăn, còn nói mới được

Triệu Chấn Hưng cười xoa đầu Triệu Tiến nói: - Tên tiểu từ Trần gia đó cũng khình địch sơ suất, hơn nữa ở tuổi của chúng mà đánh nhau, học võ không có công dụng lớn lắm. Hai huynh đẹ đi về phía trước, Triệu Chẩn Đường nghe vậy cũng thấy hứng thú, cười ha ha nói: - Không sai, then chốt phải xem có tâm hay không, huynh đẹ chúng ta trước đây đánh hạ bao nhiêu lên, lũ rác rưởi đó có mấy người từ nhỏ luyện võ đâu cơ chứ.

Không ngờ phụ thân mình và thúc phụ trước đây còn có sự tích này, Triệu Tiến nghe vậy mặt mày hớn hở

Trên bàn ăn cơm Hà Thúy Hoa lại thì thẩm vài câu, nói Triệu Tiến bại gia lãng phí đồ ăn ngon, tuy nhiên Triệu Chấn Đường trừng mắt nhìn bà, Triệu Chẳn Hưng cười nói tiểu Tiến kết bạn nhiều cũng tốt, cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Khi ăn cơm tối không nhắc quá nhiều đến chuyện Triệu Tiến đấu võ, cho dù thăng thua ở trong mắt người lớn chỉ là trò chơi của lũ trẻ mà thôi. Triệu Chấn Đường theo thường lệ hâm nóng một bầu rượu nhỏ, uống mấy cốc, sau đó bắt đầu nói nhiều.

- Hiện giờ bên phía Bị Châu sống cũng dễ dàng hơn nhiều, sông Ca vừa mở, người và hàng hóa trên bắc dưới nam đều đi tới đó. Từ Châu chúng ta ngày càng tệ, tiền ngày càng ít đi, nếu không phải ta có nghẻ chặt đầu, cuộc sống thật sự khổng duy trìnổi hàng ngày bận bịu kiếm ăn không nói, mà chuyện phiên toái còn rất nhiều hôm nay sử gia còn giao việc, nói kinh thành có một nhân vật lớn không làm quan nữa quay về đây sống, bảo mọi người đi thanh tinh xuống mặt đất, đúng là nghĩ không thông. Nếu không cử ở lại kinh thành, hay là đi Giang Năm ở, quay về vùng đấtrách nát như Từ Châu làm gì, dăm ba ngày lại bị Hoàng Hànhắn chìm.

Buổi tối lúc ngủ, Triệu Tiến kết hợp với trí nhớ của mình, cùng hiểu biết mấy ngày nay, cuối cùng đại khái đã hiểu được ý nghĩa của sông Ca đối với Từ Châu Trước đây. Vận chuyển hàng trên các sông lớn từ kinh thành, Hảng Châu đều phải qua Từ Châu, Từ Châu là điểm đầu mối nối Hoàng Hà với kênh đảo, lại là điểm nút nam bắc, người và hàng hóa tụ tập, cực kỳ phồn thịnh Nhưng do Hoàng Hà ngập lụt, ảnh hưởng tới vận tải đường thủy, mấy năm trước đã bắt tu bổ sông mới ở nơi cách Từ Châu hơn trăm dặm, nối sông Ca và kênh đào. Sau khi hoàn thành Vận Hà được khai thông lại, không đi qua Từ Châu nữa.

Không còn thương nhân lữ khách và hàng hóa từ nam chí bắc, Từ Châu đương nhiên trở nên suy bại, đây chính là chuyện "mở sông Ca rồi" mà người lớn thường nói ở miệng, thị trường của Từ Châu hết rồi

Hơn nữa vì Hoàng Hà ở bên cạnh Từ Châu, lũ lụt Hoàng Hà vẫn là vấn đề khó khăn không nhỏ, thời đại này gần như không có cách giải quyết, cách mấy năm lại xảy ra chuyện vỡ đệ, trong ngoài thành Từ Châu thường xuyên bị ngập nước. Trước đây sau khi bị ngập, do là nơi phồn hoa them chỗt nên rất nhanh đã khôi phục, còn sau này thì khó nói rỏi

Từ sau khi bắt đầu nhớ lại kí ức, buổi tối hàng ngày Triệu Tiến đều không ngủ ngon, kí ức này khiến hắn vô cùng đau khổ, trăm mối tơ vò trong đầu

lật qua lật lại, cảng rối rắm hơn. Hiện giờ chỉ có thể ghi nhớ trong đầu, không thể dùng chữ ghi chép, bởi vì Triệu Tiến từng học tư thục, Triệu gia

Banlone uis Banlongu

có văn phòng tứ bảo, nhưng Triệu Tiến căn bản không dám ghi lại bằng chữ để ở trong nhà, sợ bị phát hiện sẽ gây phiển toái

Hai ngày này, Triệu Tiến cuối cùng đã có suy tính, thúc phụ Triệu Chẩm Hưng của mình trông coi cửa hàng, có mấy căn phòng cả năm không người ở, đồ đạc thượng vàng hạ cám rất nhiều, có thể cất giữ ở đó Sáng sớm ngày hôm sau, mắt Triệu Tiến vẫn đỏ quạch, Hà Thủy Hoa tưởng do hàng ngày dạy quá sớm nên liền oán trách vài câu, nhưng cũng không nói quả nhiều

Vừa ra đến trước cửa, nhìn sắc trời u ám, Hà Thúy Hoa lại lấy bộ quần áo cho Triệu Tiến, nhân tiện tìm áo cho Mộc Thục Lan, nói khi tuyết rơi đừng có vội ra ngoài, ở trong phòng đợi người lớn tới đón

Triệu Tiến hơi buồn bực, nghĩ thẩm mới đầu tháng mười, đổi sang lịch Dương cũng mới cuối tháng mười hoặc đầu tháng mười một, Từ Châu lúc này lại sắp có tuyết rơi, thời tiết quả thật giống như đầu đông ở phương bắc vậy, rất lạnh.

Trên đường Mộc Thục Lan nói nhiều hơn lúc trước, ríu ra ríu rít vô cùng hoạt bát. Tiểu cô nương vẫn cứ chăm chú nhìn nét mặt của Triệu Tiến, mỗi khi lời của mình làm Triệu Tiến tươi cười là cô bé cũng vui ve ra mặt. Triệu Tiến kể cho cô bé nghe chuyện hôm qua người giầnh giải nhất là Thạch Mãn Cường, khiến tiểu cô nương cũng rất kinh ngạc. Mộc Thục Lan cũng cho rằng Trần Thăng sẽ giành ngôi hạng nhất. Buổi luyện võ hôm nay cuối cùng đã có thay đổi, trước khi đứng thẻ trung bình tấn, Triệu Chấn Hưng gọi Triệu Tiến tới trước mặt, bảo hắn vung quyển đánh mình

- Cháu phải nhìn bả vai của đối phương vai động chứng tỏ tay động, trên chân và đùi phải xem thắt lưng của đối phương Cháu còn phải nhìn chằm chăm to anh mat bo)ས། ། theo hắn ta muốn làm gì, ánh mắt sẽ thẻ hiện ra

- Năm tay phải đặt ngang, bốn ngón tay phải bằng, ngón cái không được ô ra, đánh cằm, đánh ngực, đánh sườn.

Chẩn Hưng vừa ra dấu cho Triệu Tiến, vừa lên tiếng chỉ điểm. Sau quả mưa cảnh giờ, Triệu Tiến mới bị đuổi về chỗ để đứng thế trung bình tẩn lại

Lẩn chỉ điểm ban nầy giúp Triệu Tiến thu hoạch được rất nhiều thử. Triệu Chấn Hưng nói không có động tác võ thuật đẹp mắt gì cả, đều là kinh nghiệm và tâm đắc trong võ đấu, có một số kỹ xảo Triệu Tiến thực ra vẫn cử đang dùng. Trước đây một mình quần đấu cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, bồi đắp nên phản ứng bản năng, nhưng những kinh nghiệm kiến thức này được người khác giảng giải ra, lập tức nhìn thấu, củng năm bắt được triệt để hơn, ứng dụng có hiệu quả hơn.

Triệu Tiến hiểu được, đây là thúc phụ truyền dạy bản lĩnh đánh nhau cho mình, khiến hắn rất vui mừng, bởi vì chuyện đấu võ ở bãi đẻ hàng sau khi bị thúc phụ Triệu Chấn Hưng nhìn thấy, không những không cho là cảm quấy, mà còn nghĩ có lợi cho học võ Nói cách khác, với tính cách của thúc phụ Triệu Chấn Hưng, chắc chắn sẽ để hắn chuyên tâm học võ, không phải cản quẩy bừa bãi

Tới giờ cơm trưa, trời vẫn chưa râm mát, tuy nhiên gió to hơn nhiều, thời tiết lại lạnh hơn một chút, hôm nay Triệu Chấn Hưng cùng hai đứa nhỏ vẻ ăm cơm.

 

Triệu Tiến ăn rất nhanh. Mặc dù trong lòng hắn trưởng thành, nhưng Triệu Tiến cử nghĩ đến cuộc đấu võ ở bãi để hàng đó là cũng cảm thấy rất hưng phấn, đây là bản năng của thiếu niên thậm chí là của đàn ông, đọ sức chiến đẩu phân thứ hạng với nhau.

Cơm còn chưa ăn xong, hai huynh đệ Trần Thăng đã tới, vị gia bộc hôm qua lấy điểm tâm cũng đi theo, lần này trong tay xách theo hộp đựng thức

ån Nhìn thấy gia bộc này, Triệu Chấn Đường và Triệu Chấn Hưng đều chảo hỏi. Gia bộc đó tìm một chỗ ngồi ở bên ngoài, cách giá gỗ của con khi rất gần, Triệu Tiến vốn tường rằng con khi đó sẽ kêu loạn lên thậm chí sẽ túm người, không ngờ nó rất yên lặng. - Lúc trước nếu Trần Chiêu Tải ông tạđồng ý, cũng có thể tìm được việc ở trong nha môn, tuy nhiên ông ta hầu hạ Trần Bằng đã lâu, không muốn đi, Vì thế làm luôn quản gia. Triệu Chẩn Đường hạ giọng nói, đây là nói cho Hà Thúy Hoa nghe

 

 



/214