Đại Minh Võ Phu

Chương 28

/214


cả mọi người đang tiên bộ

Triệu Tiến có viết xong mấy chữ này, bút lông và đầu bút đã hoàn toàn cứng ngắc, nếu như không được học, có lẽ sẽ rất khó để viết ra mấy chữ này.

Lại lấy ra một tờ giấy khác, cũng may là cửa hàng này còn mấy quyển sổ, bằng không đi đâu tìm giấy cũng là vấn đề nan giải

Triệu Tiến dùng bút lông vẽ mấy hàng ngang, lại ghi chú bên cạnh " Trường Mâu Bình mặc khôi giáp” “Kích Binh”, mặc cuối cùng ghi “Thụy Sĩ phương trận”

Nhớ lại những điều xảy ra, ví dụ như khi hầm thuy thịt bò thả một ít lá trà có thể hầm nhừ nhanh, còn có người lãnh đạo thích loại đại tiền môn Thượng Hải, những thứ này tự nhiên không có tác dụng gì, Triệu Tiến phát hiện quãng thời gian trên giường bệnh kia, làm cho nội dung nghe thấy giúp ích lớn nhất.

Bởi vì khi đó là bạn hắn đang đọc loại sách hắn thích nhất, nên hiểu được rất nhiều chuyện mà Triệu Tiến yêu thích và có kiến thức sâu

Những thứ này có liên quan đến kiến thức chiến trận nên có lẽ rất trọng yếu, Triệu Tiến mặc dù đối với lịch sử cũng không hiểu gì, nhưng cũng biết đây là thời Minh Thanh, thực lực quân sự phương Tây bắt đầu vượt qua Đông Phương, hơn nữa người bằng hữu kia còn hăng hái nói, dù không cần súng ống, mấy bộ binh Châu Âu tỉnh nhuệ kia cũng dũng mãnh vo cung

Tự mình muốn học võ, kiến thức chiến trận này nhất định phải giữ cho thật tốt, Triệu Tiến chú ý một chút, bất luận là Tây Ban Nha hay là Thụy Sĩ, những cái gọi là bộ binh tinh nhuệ này đều dùng trường mâu, nói như vậy bây giờ mình học trường mâu chăng phải là đi đúng đường rồi sao.

Lúc ấy hắn được người bằng hữu kia cho xem những lời chú thích trên bản đổ, mặt trên cũng có bộ binh động tác mẫu cầm trường mâu, những thứ này không thể dùng bút lông để vẽ ra, chỉ có thể tìm cái định ở trên quầy dê khăc lại.

Nhìn một đậm họa văn vẻ trên mạnh gỗ, Triệu Tiến buồn cười, những cái này thoạt nhìn rất giống bí tịch khắc vào phiến đá trong tiểu thuyết võ hiệp Trừ lần đó ra, Triệu Tiến không thấy bóng người nào ở kho hàng và mặt tiền cửa hàng, cảm thấy vô cùng tự do tự tại, đây là không gian của riêng hắn, có thể tùy ý suy nghĩ, tùy ý làm gì làm. Hứng thú chính là Mộc Thục Lan rất không thích vào trong, tiểu cô nương cho rằng bên trong u ám, hơn nữa còn có bụi bẩn rất không sạch sẽ

Sáng sớm ngày 23 tháng mười đó, Triệu Tiến nhìn thấy trên phố có một tòa nhà có rất nhiều người ra ra vào vào, như thể có người quét dọn, còn có một chiếc xe ngựa chở đầy đồ dùng các loại

 

Lúc ăn cơm hắn đã biết được nguyên nhân. - Người đọc sách này nghĩ cái gì thật không hiêu, Vân Long Sơn bên kia không đi, lại muốn đến ở Bắc Quan này. - Cái thân phận kia, đi Dương Châu, đi Giang Nam đều có thể sống thoải mái, làm sao lại đến chốn Từ Châu rách nát này

Thì ra trạch Viện kia là của vị lão quạn gia kinh thành kia. Tin này thực khiến cho Triệu Tiến bất ngờ, hắn biết rằng bên trong Từ Châu có câu " Cùng Nam Quan phủ Bắc Quan, đương quan đích đô trụ hộ bộ Sơn”( Nghèo Nam Quan, giàu Bắc Quan, làm quan đều ở Hộ Bộ Sơn)

Thành Từ Châu dựa vào Hoàng Hà, nhiều lần bởi vì Hoàng Hà chảy qua mà ngập lụt, cho nên không dễ gì biến nơi bị ngập lụt liên tục thành nơi tốt. Thành Từ Châu xây dựng dựa vào Vân Long Sơn, Bắc cao Nam thấp, một bên Vân Long Sơn trong thành là Hộ Bộ Sơn, cho nên mới có cách nói này.

Phụ mẫu hắn nói chuyện đến tận sau hắn mới hiểu được vì sao vị quan kinh thành kia lại làm như vậy, vì vị lão gia này là người Bắc Quan, có ý tưởng nhớ về cố hương.

Từ cuộc nói chuyện này rốt cuộc Triệu Tiến cũng biết được vi quan này họ Vương, ở Từ Châu không có họ hàng thân thuộc nào, trong dòng họ cũng không hưng thịnh.

Giữa trưa ngày 25 tháng mười đó, Triệu Tiến cùng thúc phụ vẻ ăn cơm như thường ngày, nhưng Mộc Thục Lan lại không về cùng. Tiêu cô nương này ngày hôm qua buồn bực nói chuyện với hẳn, về sau nói mỗi ngày phải học rất nhiều thứ, không thể thường xuyên tới chơi nữa

Triệu Tiến cảm thấy rất bình thường, con gái bảy tám tuổi cũng tới tuổi học hành rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại mới phát hiện không hợp lý lắm. Các bé gái thời đại này không có tải thì được đức, giúp chồng nuôi dạy con cái, học thủ công mới là bình thường. Chỉ có điều nghe ngữ khí của Mộc Thục Lan thì có lẽ cô bé cũng không học những thứ này

Không có tiểu cô nương ở bên, Triệu Tiến lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Mỗi ngày cùng một cô bé tám tuổi, hơn nữa cô bé này lại rất thân cận, với hắn mà nói rất không tự nhiên.

Khi hai chú cháu đi đến đầu đường, nhìn thấy phía trước náo nhiệt vô cùng, bên ngoài xe ngựa cùng kiệu gỗ xếp thành hàng, còn có thể nhìn thấy nha dịch mặc y phục đỏ, mũ đen tuần tra kiểm tra ở đó. Triệu Tiến lại thấy được cha mình Triệu Chấn Đường. Triệu Chấn Dường đeo chuôi đao, ưỡn ngực đứng ở đầu đường.

Triệu Tiến vẫy tay chảo mọi người Triệu Chấn Đường cũng chú ý tới người nhà mình, vội phất tay một cái, ra hiệu bọn họ đi đường vòng về nhà.

Nhìn thấy vậy Triệu Tiến cũng có phản ứng, vị lão quan kinh thành kia đã trở về rồi

Khi ăn cơm chiều, có cớ ban ngày, Triệu Tiến cuối cùng cũng có thể hỏi thăm được. Lại nói những người này cũng coi như là hàng xóm, Hà Thúy Hoa rất có hứng thú, cũng ở đây hỏi không ngừng.

Vương Hữu Sơn, hiệu là Vọng Song Lão Nhân, là quan Ngự Sử kinh thành, nghe nói là tranh giành chức quan với người nào đó không được

 

nên hồi hương, vợ của Vương Hữu Sơn mất sớm, hai người có một người con trai, hai cha con nương tựa nhau mà sống.

Triệu Chấn Đường làm nha dịch trấn thủ ở bên ngoài, cũng chỉ biết mấy tin này, Hà Thúy Hoa than thở vài câu thương hại. Là phụ nữ, lúc nào cũng ẩn tượng không tệ với đàn ông có vợ mất mà không nạp thiếp mới Còn tự mình kết luận rằng - Vi Vương lão gia này nhất định là một vị quan thanh liêm rồi!

- Tóc dài óc ngắn. Bà đã gặp quan thanh liêm nào mà chuyển nhà đến mấy trăm cái rương lớn chưa, trong nhà nha hoàn tôi tớ mấy chục người, phần bổng lộc sao có thể mua nổi đây.

Triệu Chấn Dường chế giễu. Sáng sớm hôm sau khi đang chạy bộ, Triệu Tiến đi ngang qua trước cửa

nhà vi Vương lão gia này, thấy vải ngày trước vẫn còn đỗ nắt nay đã rực rỡ hẳn lên, trước cửa còn treo đèn lồng, trên đó viết chữ “Vương”

Có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, người gác cửa còn mở cửa nhìn ra ngoài một chút.

Lúc trở về ăn cơm trưa, vẫn phải đi đường vòng như cũ. Dựa theo lời Triệu Chấn Dường, không chi Từ Châu, bốn huyện hạ hạt của Từ Châu, Hoài An phủ, Dương Châu phủ, thậm chí ngay cả Phượng Dương phủ cũng có người trở về, mặt mũi này quả thật không nhỏ. Triệu Chấn Dường rất oán thắn, vì khách quý càng nhiều, sai dịch bọn họ càng bận bịu, đao phủ bọn họ không càng không đáng nói đến, ngay cả cơ hội kiếm khoản bổng lộc cũng không có. །

Triệu Tiến càng thán phục mạng lưới quan hệ của “vị quan kinh thành về hưu. kia, khí thế giao thiệp như vậy, thật đúng là rất trọng đại

Thán phục là việc thán phục còn cuộc sống vẫn phải tiếp tục, lúc trưa khi ty võ, thấy thiếu đi một số thiếu niên vẫn thường tới

Lần tỷ võ này Triệu Tiến ở top 8, trong trận chiến lại lần nữa đánh bại C Hương. Lại nói trong số những thiếu niên này, sức mạnh và kỹ thuật của Triệu Tiến đều tăng nhanh, nhưng vào trận cuối cùng lại là Tôn Đại Lôi và Trần Thăng. Triệu Tiến nở nụ cười khó hiểu, mấy thiếu niên bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Bọn họ đương nhiên không thể ngờ tới Triệu Tiến lại nghĩ đến địa danh “Hợp Phi” này

Trần Thăng và Tôn Đại Lôi là hai thiếu niên có thể lực mạnh nhất. Tôn Đại Lôi nguyên nhân thể trọng cơ thể, mà sức mạnh cũng mạnh hơn, tuy nhiên cũng không thắng được nhiều lắm. Sức mạnh không kém bao nhiêu, nhưng tốc độ lại không bằng thân thệ gầy yếu của Trần Thặng, vũ kỳ lại càng không thể nói, tất cả mọi người đều thấy thắng thua đã phân rõ ràng.

Chưa từng nghĩ hai người đấy đánh nhau như thế nào, Tôn Đại Lôi chậm rì rì bị đánh vải cái cũng nắm lấy cơ hội giằng co với Trần Thăng. Trước đó Trần Thăng đã có thể nhanh chóng thoát ra được mà phản công, chưa từng nghĩ lần này lại bị Tôn Đại Lôi kìm ở cánh tay, Trần Thăng vừa muốn Vung quyền, Tôn Đại Lôi chen chân vào ngáng chân, bả vai dụng vào Trần Thăng.

Một tổ hợp động tác như vậy, khiến cho Trần Thăng không có cách nào duy trì được thăng bằng, cả người ngã về phía sau, té xuống đất chịu thua.

- Tôn Đại Lôi, ngươi học đô vật?

 

Trần Thăng sau khi ngồi dậy lập tức hét lớn. Bây giờ Trần Thăng đối với thắng bại đã có cách nhìn thoáng hơn. Tôn Đại Lôi cười đắc ý. Đám thiếu niên đứng xem đã cảm thấy chán ngán vì Trần Thăng luôn chiến thắng, vừa nhìn thấy Tôn Đại Lôi bình thường hòa nhã giành được hạng nhất, ngay lập tức vỗ tay khen ngợi

Tiếng ủng hộ vang lên, Tôn Đại Lôi càng thêm hưng phấn. Lúc trước lấy được hạng nhất còn dễ, gần đây tất cả mọi người đều nói Trần Thăng không thể chiến thắng, e rằng chỉ có Triệu Tiến mới có thể đánh thắng, giờ mình giành thắng lợi thật là oai phong

Sau khi đắc ý qua đi, Tôn Đại Lôi học theo Triệu Tiến, tiến tới lôi Trần Thăng dậy.

Hôm nay Triệu Tiến lại không đi, hắn rất muốn xem Tôn Đại Lôi và Trần Thăng đánh nhau. Chứng kiến kết quả cũng giật mình. Vừa định rời đi, chợt nghe Tôn Đại Lôi khí thế ngút trời nói:

- Ngày mai ta lấy điểm tâm tới đây, cứ để ngươi và Triệu Tiến mang đồ ăn

đến mãi cũng không hay cho lắm. `yܓ.



/214