Đại Minh Võ Phu

Chương 29; Cuộc gặp ngẫu nhiên

/214


 

 Chương 29; Cuộc gặp ngẫu nhiên

Nếu mấy ngày trước, Tôn Đại Lôi làm như vậy Triệu Tiến chắc chắn sẽ ngăn cản, nhưng bây giờ thì chăng liên quan gì, cũng may có thể chia sẻ được chút ít, đê mục đích của mình không mạnh như vậy. Trong lòng Triệu Tiến nghĩ như vậy, mỉm cười chào hỏi quay người định bước đi

Quay người lại đúng lúc nhìn thấy một nam một nữ đưa Mộc Thục Lan tới Đôi nam nữ này đều đã ngoài 40 tuổi rồi, mặc áo bông to đùng, khí sắc tốt, nhìn giống như là một người bình thường trong thành. Nhưng đôi nam nữ này có lẽ không phải là trường bối của Mộc Thục Lan. Bởi vì thái độ của họ đối với tiểu cô nương rất cung kính, còn tiểu cô nương thì khí thế phừng phừng, không tốt đẹp gì ,ܓܠܝ

Trong ấn tượng của Triệu Tiến, Mộc Thục Lan là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ có thể thấy bộ dạng vênh mặt hắt hầm của nàng. Đang lúc giật mình, Mộc Thục Lan liền khoát tay về phía hai người đó, đôi nam nữ đó liền khom người mỉm cười rời đi. Tiểu cô nương quay người, Mộc Thục Lan vừa nhìn thấy Triệu Tiến, vẻ mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào, bước nhanh tới nói: - Tiểu Tiến ca ca, mấy hôm nay học thật sự chẳng có ý nghĩa gì, vẫn thích Xem luận Võ hơn. Thật sự tính trẻ con, vừa mới cảm thán một câu, Triệu Tiến đột nhiên phản ứng kịp với một chuyện, hàng ngày tiểu cộạượng đựợc phụ thân dựa dón, thấy nhà người ta ăn mặc trang điểm và xinh xắn, vốn cho rằng là nhà bậc trung, nhưng thấy cảnh tượng hôm nay, e là cũng không đơn giận. Nhà có người hầu dù thế nào cũng không thể quá kém, lại nhớ lại thái độ của phụ thân và thúc phụ mình, tiểu cô nương này quả thực không hẻ đơn giản

Mộc Thục Lan đượng nhiên là không biết trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Triệu Tiến đã suy nghĩ nhiều như vậy. Cô bé cười hì hì kéo tay Triệu Tiến, cùng Triệu Tiến đi vào nơi luyện võ. Triệu Tiến cũng dần quen Với sự thân mật này. Còn tiểu cô nương thì cảm thấy tự nhiên vô cùng.

Nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ lớn phòng, dù nói Triệu Tiến và Mộc Thục Lan tuổi tác còn nhỏ, nhưng sự thân mật giữa hai người bọn họ rất khăng khít. Có cậu thiếu niên mới tới cười hì hì nói: - Vợ chồng son, vợ xinh thế.

Còn chưa kịp nói xong, thì bị thiếu niên khác với ánh mắt dữ tợn chặn lại Trong lòng những thiếu niên đó, uy vọng của Triệu Tiến rất cao. Mọi người đều nhớ rất rõ câu nói đó của Lưu Dũng khi đó, mồm miệng đầy máu me.

Mùa đông, sức khỏe của Triệu Chấn Hưng không tốt. Sau khi ở Triệu gia ăn trưa xong, thường thì đều tới sương phòng nghỉ ngơi, như vậy thời gian buổi trưa giành cho Triệu Tiến cũng khá nhiều. Hai người không cần phải vội vàng chạy về.

Tiểu cô nương líu ríu nói chuyện vui, nhưng khiến cho Triệu Tiến cảm thấy thú vị là miệng Mộc Thục Lan rất kín, không nhắc tới mấy ngày nay rốt cuộc là học cái gì? Chỉ nói mình khóc rống khẩn cầu mới một ngày đã đổi thành nửa ngày

 

Đang đi, lại thấy phía trước có hai người trung niên mặc áo xanh đội mũ nhỏ dẫn theo một thiếu niên đi tới. Người mặc áo xanh đội mũăn mặc kiểu tôi tớ, Hai người nô bộc mặc áo bông rất gọn, dưới chân là giày da, lau chùi rất sạch sẽ, Thiếu niên đó càng khiến cho Triệu Tiến chú ý hơn, tóc buộc lên, vạt áo trường bào màu xanh ngọc.

Không cần nói gì khác, chỉ nói về cách ăn mặc cũng có thể biết thiếu niên này xuất thân không tẩm thường rồi, càng không cần nói thiếu niên này cử chỉ động tác cũng thể hiện rõ sự tu dưỡng và khí chất. Nhân vật như vậy ở kiếp này Triệu Tiến chưa từng gặp, cũng đã từng gặp thấy mấy người ở kiếp trước rồi

Thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, mặt đỏ răng trắng, mắt sáng như sao.

Giả Bảo Ngọc? Không biết vì sao trong đầu Triệu Tiến lại xuất hiện cái tên này. Hình tượng của thiếu niên công tử này rất giống với hình dáng, tướng mạo Giả Bảo Ngọc trong bộ phim truyền hình Hồng Lâu Mộng,

Càng khó là thiếu niên này dù tân trang tinh xảo, tướng tá tuấn tú, nhưng lại không có chút khí chất son phấn và khí chất con ông cháu cha, ngược lại anh khí kinh người, hai mắt cực kỳ có thần. 7_ܓܠ"

- Tiểu Tiến ca ca, hắn ta đẹp quá. Mộc Thục Lan chu miệng nói với Triệu Tiến. Hai người lúc này đang đi sát bên nhau, giọng nói dù nhỏ, nhưng thiếu niên đó vẫn nghe thấy, quay đầu liếc sang bên này. Tiểu cô nương bỗng nhiên đỏ bừng mặt lên, trốn phía sau Triệu Tiến không dám bước ra.

Chàng thiếu niên đó mỉm cười gật đầu, Triệu Tiến theo bản năng quay lại Thiếu niên của thời đại này có thể thong dong bình tĩnh và giao tiếp với người lạ cũng là điều rất hiếm thấy

- Không ngờ Từ Châu cũng có nhân vật như vậy Nghe thấy cuộc nói chuyện của thiếu niên và gia bộc, Triệu Tiến sững lại một hồi mới phản ứng lại lãnói mình và Mộc Thục Lan.

So với việc thiếu niên Lạp Tháp không sạch sẽ, Triệu Tiến hầu như cả ngày đều rất gọn gàng, sạch sẽ. Mộc Thục Lan càng ăn mặc vô cùng tình tế, mà khác biệt với những bạn cùng tuổi chính là, trên người Triệu Tiến có chút trầm ổn. Mộc Thục Lan thì bản tính lãng mạn, hai khí chất này cũng rất hiếm thấy. Thiếu niên đó nói như vậy cũng không thấy kỳ lạ.

Những lời này khiến cho Triệu Tiến thoải mái hơn một chút. Khẩu khí của loại người này đã chứng minh được đối phương vẫn là một đứa trẻ, cho dù ai đối mặt với sự tồn tại quá hoàn mỹ hầu như cũng đều có áp lực.

- Thiếu gia, nơi đó cũng gần tới rồi, sắp tới rồi Giọng nói xa dần, người cũng đi xa. Triệu Tiến và Mộc Thục Lan vẫn quay đầu lại nhìn. Đám người đi xa dần, tiểu cô nương mới hiếu kỳ

- Tiểu Tiến ca ca, người này là ai?

- Không biết, không giống với người ở Từ Châu chúng ta. Triệu Tiến đáp. Hắn bỗng nhớ tới khẩu âm Quan thoại mà mấy người đó Vừa nói, chưa từng gặp bao giờ, nói ra lại là quan thoại, hăn đại khái có chút phán đoán.

 

Hai ngày trôi qua, người khách ở trước cửa Vương gia không những không bớt đi, ngược lại còn nhiều hơn. Điều này cũng không có gì là kỳ lạ, thời gian đi đường ở thời đại này phải dùng ngày để tính, nhân tài ở phủ huyện xung quanh vừa mới tới.

Triệu Tiến cũng không còn chạy bộ sáng sớm ở cửa Vương gia nữa, khi hắn thức dậy chạy bộ thì trời vẫn chưa sáng, nhưng mặc dù sớm như vậy, trước cửa bên đó đều có người cầm thiếp đứng chờ rồi Phương diện khác, Triệu Tiến đã quyết định gia tăng thời gian chạy, khoảng cách chạy sáng sớm có thể hoàn thành khá nhẹ nhàng. Sức khỏe của thể gia võ phu quả nhiên là tốt, trước đây dù yếu ớt, nhưng tăng cường tập luyện, dinh dưỡng đầy đủ, sức khỏe được nâng cao rất nhanh.

Sáng nay. Mộc Thục Lan vẫn chưa tới, có lẽ là đang ở nhà học gì đó. Tri

Chấn Hưng tới đón Triệu Tiến đi cùng, học võ vẫn rất buồn tẻ, hạng mục của mấy ngày trước một khi lặp lại nhiều lần cũng chăng thú vị gì nữa.

Tiến cảm thấy có chút kinh ngạc là thúc phụ Hưng mình vốn trầm tính ít nói bỗng nhiên nói nhiều. Khi hắn luyện võ, Triệu Chấn Hưng ở phía trên nói luôn miệng

- ... Nhạc gia gia nói, ra trận phải nắm chắc thương, trong miệng có nước miếng, đó chính là binh tốt. Thích Thiếu Bảo còn nói, ra trận chém giết, võ nghệ có tốt cũng vô ích, con người ngươi trong đội, chỉ cần chỉnh tẻ nhịp nhàng, trận hình không loạn, mới có thể sát thương phía trước. Dây đều là nói rất đúng ...

- ... Thật ra muốn ra trận chém giết, cần phải có một bộ khôi giáp mặc trên người, nhớ dù mượn tiền cũng phải mua một bộ quần lót lụa. Có bộ quần áo lót lụa này, bị cung tên bắn trúng, khi mũi tên bắn có thể thuận tiện rút mũi tên ra hơn. Vải lụa tính mềm dai, vận khí tốt, mũi tên không bắn xuyên qua, lúc rút ra giảm đau đớn, nếu không thì sẽ bị mất một mảng thịt

Triệu Tiến nghe rất nghiêm túc. Những điều thúc phụ mình nói đều là kiến thức thực dụng và ví dụ trận chiến điển hình. Hơn nữa, những kiến thức này có thể được chứng nhận trong ký ức của hắn. Kiếp trước khi nằm trên giường bệnh, thông qua bạn bè đọc sách mà ghi nhớ được không ít kiến thức quân sự, nhớ lại được cũng không ít. Nhưng đối với Triệu Tiến chưa từng có chút cơ sở nào mà nói, phần đa đều là biết mà không biết giá trị Bây giờ có thúc phụ mình nói ra những ví dụ chân thực đó, Triệu Tiến phát hiện ra mình bắt đầu hiểu rồi

Trong quá trình luyện Võ buồn tẻ có người giảng giải ngươi những trận chiến điển hình và kinh nghiệm thực chiến, khiến cho quá trình này trở lên thú vị hơn. Triệu Tiến còn phát hiện thấy có một điểm thú vị khác nữa, phương trận Thụy Sỹ và Tây Ban Nha, quan niệm quân sự của vương từ Ni Đức Lan Mạc Lý Tư có rất nhiều điểm tương đồng với binh pháp của Thích Kế Quang.

Nhưng trong quá trình nghe cũng không thể phân tâm, có vài lần nghe quá chuyên tâm, động tác biến dạng, roi mây của thúc phụ Triệu Chấn Hưng không chút lưu tình rút ra. Bởi vì nói rất phấn khích, nghe nhập thần, quả thực đã bị quất mười mấy lần. Triệu Tiến có chút ẩm ức, chăng lẽ thúc phụ nói chuyện này chính là đê khảo nghiệm sức tập trung của minh sao?

Trong lúc Triệu Chấn Hưng nói những chuyện này, tiếng ho khan vài lần được bật lên. Triệu Tiến rõ ràng là nhìn thấy vết máu trên tay thúc phụ, bệnh thật sự rất nặng rồi!

- Thúc phụ không sao chứạ? Triệu Tiến lúc này đã dung hợp tất cả, phụ mẫu chính là phụ mẫu, thúc phụ chính là thúc phụ, họ căn bản đều là người thân của mình - Không sao, vết thương cũ trời lạnh là như vậy. Động tác lại sai rồi, không được mất phân tâm, nếu thật sự chém giết trên chiến trường, cháu đã xong rồi!

Triệu Chấn Hưng trả lời vài câu liền rống lên.

Đây cũng là điểm mà Triệu Tiến cảm thấy kỳ lạ. Thúc phụ mình bỗng nhiên lại trở nên nghiêm nghị như vậy.

Nhưng tới trưa thu hoạch cũng quả thật không hẻ nhỏ, trong lòng Triệu Tiến muốn đi tới mặt tiển cửa hàng kia một chuyến, ghi chép lại những

điều hữu ích này lại.

 

 


/214