Đại Minh Võ Phu

Chương.30: Quý công từ

/214


 

Chương.30: Quý công từ

Giờ cơm trưa, cơn thịnh nộ của Triệu Chấn Đường rất lớn. Trạng thái tỉnh thần của trên dưới nha môn Tri Châu đều chăng khác ông là mấy. Quý nhân đạt quan ở bốn phủ huyện lân cận hiện giờ đều tới Từ Châu thăm Vương đại nhân. Tri phủ Từ Châu Đồng đại nhân hạ lệnh cho thủ hạ nhất loạt lên phố đi tuần, đuổi hết ăn mày du dân ra khỏi thành, dù có dân đói cũng phải xử lý nhanh chóng. Nha dịch của nha môn và những kẻ nhàn rỗi đó đều bị cử đi ra ngoài Việc này không dễ xử lý, trời lạnh lại vất vả trên phố, đám nha dịch này bình thường nào có phải làm những việc này, đương nhiên là oán hận ngút trời rồi. ܐܠܝ,

Huấn luyện căng thăng tới trưa, còn có ví dụ thực tiễn ngoài chiến trường,

cả người Triệu Tiến đều ở trong trạng thái căng thăng. Buổi trưa nghe được lời oán hận của phụ mẫu cũng là một sự thư giãn.

Khi ăn cơm được nửa giờ, Mộc Thục Lan đi vào sân, Hà Thúy Hoa mời tiểu cô nương ăn cơm, Mộc Thục Lan ngọt ngào nói lời cảm ơn.

- Thím không phải quan tâm, cháu đã ăn rồi ")

Sau đó lại oán trách Triệu Tiến. - Nhà quan lại bên kia thật là phiển phức, khách đã đứng chật đường rồi

Thời gian của mọi người đều rất chính xác, vừa ăn xong một lúc, Trần Thăng lại tới nữa rồi. Cuộc tỷ võ hôm qua, Trần Thăng lại là người đứng đầu, Tôn Đại Lôi đứng thứ hai. Hai người quần thảo một trận mới phân thắng bại

Từ sau khi có đối thụ như vậy, Trần Thăng cũng vô cùng xem trọng danh hiệu số 1. Sau khi thắng hứng trí rất cao

Mọi người xuất phát tới nơi để hàng ty võ, các loại quy củ đều có rồi. Bây giờ thiếu niên tới nơi để hàng chưa đầy 70 người, nhưng 70 người này không phải ai cũng gia cảnh giàu có, nhưng rất thích học võ luận võ. Mà một số người gia cảnh giàu có cũng thuộc loại có thể đánh được, biết quy tắc trong ty Võ là thắng lợi sẽ giành được điểm tâm, bằng không sẽ bị bài xích ở trong này.

Tôn Đại Lôi cũng không hàm hỏ, hàng ngày mang đến ba chiếc bánh bao thịt ở nhà ra, cho dù là trời lạnh, nhưng thức ăn đầy đủ dầu mỡ đều có sức hấp dẫn với người ta nhất.

Hàng ngày tới, Triệu Tiến theo thói quen bố trí các thiếu niên thu dọn võ đài, đã có một lần có thiếu niên đụng phải hòn đá bị ngã, mấy ngày hành động đều không thuận tiện.

Chờ khi Trần Thăng trên đài giơ tay lên hô lớn. - Đây là người giành thứ nhất của hôm qua dưới hô to:

- Uy vü.

 

Đúng lúc này, Triệu Tiến thấy một khuôn mặt mới, cũng không phải là lạ lẫm gì Trên thực tế không chỉ là hắn chú ý tới. Tiếng hô “Uy vũ” qua đi, Trần Thăng nhỏ giọng nói với Triệu Tiế - Vị công từ đó là ai thế?

Không ít thiếu niên tại nơi để hàng đều quay đầu lại nhìn. Một thiếu niên mặc áo bảo màu xanh ngọc đứng phía trên, đang hứng thủ nhìn trong Võ đài Thiếu niên này ăn mặc trang phục người nhà giàu có, phía sau còn có một người hầu trung tuổi

Triệu Tiến có ấn tượng với thiếu niên này, chính là vị công từ anh tuẩn đó hôm đó mà mình và Mộc Thục Lan đã gặp. Hôm nay thiếu niên này không buộc tóc ngân quan, mà dùng khăn quấn quanh lấy.

- Có lẽ là con nhà Vương gia kinh thành mới chuyển tới

- Nguroi quen sao? وح 1 ܓܠ2

– Ta đoán đấy! ܓܝ

Trần gia dù được xem là nhà giàu có, nhưng tổ phụ của Trần Thăng làm tuần kiểm cừu phẩm, phụ thân cũng là sai dịch nha môn, không có tư cách đi làm quen với vi quan kinh thành đó, cho nên chuyện này chỉ là biết mà

không nhận được ra là ai. - Lấy tấm bảng đi! O

Triệu Tiến hô lên.

Đám thiếu niên đều chăng buồn quan tâm tới vi công tử mới đó nữa, mà túm lấy tấm biển, nhiều còn hơn ít, có người chen chúc mà không lấy được

Lần này Triệu Tiến đã đánh hai vòng thì không đánh nữa, nhưng hắn cũng không rời đi, ở lại xem những người khác tỷ Võ. Nhưng dụng ý thực sự của Triệu Tiến không phải là điều này. Hắn muốn biết con cháu của vị Vương gia đỏ rốt cuộc là muốn làm gì?

Con cháu Vương gia đó vẫn chưa động tới tấm bảng, nhưng cũng vẫn không rời đi, bây giờ đã đi vào trong cùng đám thanh niên nói chuyện.

Triệu Tiến giả như chú ý tới cuộc tỷ Võ, thay đổi mấy vị trí, tiến sát tới Vi con cháu Vương gia đó. Cậu ta đang cùng một thiếu niên nói chuyện. Gia cảnh của thiếu niên tại nơi để hàng tốt nhất cũng chính là Triệu Tiến và Trần Thăng, hàng ngày đi chơi cùng nhau, cũng cảm thấy không có gì là cao thấp quý tiện. Nhưng thiếu niên nhà giàu với tướng mạo anh tuẩn kia đã khiến cho nhiều người thấy tò mò. Khi vị con cháu Vương gia này rất khách khí nói chuyện, thiếu niên được hỏi đều cảm thấy vừa mừng vừa sợ, biết gì đều nói hết.

- Các ngươi ở đây làm gì thế? - Chúng ta đang tỷ võ.

 

Người được hỏi giới thiệu qua một chút về quy tắc tỷ Võ Ngữ khí của vị con cháu Vương gia hỏi đó có chút kinh ngạc, lại hỏi: - Đây là ai nghĩ ra vậy?

- Chính là vị Triệu Tiểu ca đó. Cho dù Triệu Tiến không quay đầu lại cũng biết phía sau đang nói vẻ mình. Hắn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục xem tỷ võ.

- Vừa rồi đứng trên đài đấthô là vì sao? Giọng quan thoại của chàng thiếu niên đó rất chuẩn, giọng nói cũng rất réo răt.

Sau khi nghe giải thích xong, thiếu niên này không nhịn được cười, trong tiếng cười còn có chút khinh miệt, n - Đứng đầu tiên này thì có ý nghĩa gì? Cuộc tỷ võ của các ngươi chăng qua chỉ là loạn đã mà thôi!

Loại người xem thường người khác ai nấy đều có thể nghe thấy. Các thiếu niên ngoài chờ đều tham gia vào cuộc tỷ võ này mà tự hào, nghe thấy thế bỗng thấy không hài lòng. Nhưng vì đối phương hào khí phú quý, họ cũng không dám phát tác, chỉ vội phân bua vài câu: ܐܝܓܠ - Ai nói loạn đả, chờ ngươi xem tới Top 8, Top 4 đều là người võ nghệ cao. Trần Thăng tiểu ca đứng đầu đó càng khó lường

Dừng lại một chút, thiếu niên đó lại tiếp tục nói: - Vi Triệu tiêu ca đó cũng khó lường, không riêng gì cuộc tỷ võ này là hắn

làm đấy, tỷ Võ cũng chưa từng thua. C Không biết ai đã chen lời vào:

*Đănh thằng lại nơi để hàng chỗ chủng ta, trong thành Từ Châu này cũng

xem như là mạnh nhất rồi!

Người đứng phía sau lúc này có lẽ cũng đã nhìn thấy rồi Triệu Tiến quay đầu lại nhìn, thiếu niên đó chợt sững người lại, có lẽ đã nhớ ra Triệu Tiến và mình đã từng chạm mặt nhau rồi, liền mỉm cười gật đầu.

riệu Tiến cũng quay đầu lại, ở đây xem như là địa bàn của hắn, cho dù tiểu công từ Vương gia đó muốn làm gì cũng phải tới tìm mình, mình cũng không cân phải chủ động bắt chuyện.

Mấy vòng lý võ trước quả thực nhìn giống như loạn đả, nhưng kết thúc rất nhanh Lăn lộn ở đây hơn một tháng rồi, mọi người đều đã có kinh nghiệm, cho dù là không có kỹ thuật đánh võ cũng đều có thể nghĩ ra kỹ xảo, thường thì chỉ năm ba chiêu là có thể phân ra thắng bại.

Triệu Tiến quay người đi vòng lên phía trước, thấy vị tiểu công từ Vương gia đó chắp tay sau lưng mỉm cười đứng nhìn, trên mặt có chút khác thường.

- Người đó thật đáng ghét, bộ dạng không coi ai ra gì. Không biết từ khi nào, Mộc Thục Lan đã tới bên cạnh Triệu Tiến, nhỏ giọng thì thầm vài câu

Triệu Tiến cười không đáp lời Con người là phải tiếp xúc nhiều mới có thể đưa ra được phán đoán. Ngày đầu mới gặp, còn tưởng rằng công từ này hoàn mỹ không có khuyết điểm. Bây giờ đã nhận ra, đó vẫn là một thiếu niên xuất sắc trưởng thành sớm hơn chút mà thôi.

 

Đánh mấy vòng, rất nhanh đã đi vào Top 8 rồi, độ tùy tính của thẻ bài quá mạnh sẽ khiến cho nhiều người gặp nhau sớm hơn. Ví dụ như nói lần này Trần Thăng và Thạch Mãn Cường gặp nhau.

Thạch Mãn Cường lúc này đã không chỉ dựa vào sức mạnh mà đánh rồi, còn có thể gặp chiêu phá chiêu. Dù Trần Thăng có hơn hẳn một bậc, cũng không cần thời gian quá dài, Thạch Mãn Cường đã đánh ngã được cậu rồi

Mỗi cuộc tỷ võ sau Top 8 đều đáng phải xem, các thiếu niên hoặc mãnh liệt tấn công nhau, hoặc thủ vệ nghiêm khắc, cũng lộ ra sơ hở của nhau.

Triệu Tiến chú ý tới thần sắc của vị công từ Vương gia đó tái đi không còn khình miệt như vậy nữa, bắt đầu chú ý tới rồi

Hiểu tới đây cũng đã đủ rồi, Triệu Tiến liền mỉm cười, đưa Mộc Thục Lan trở về. Trước khi đi còn nhìn về phía vị công từ Vương gia đó đang chủ động nói chuyện gì đó với người bên cạnh.

Đi được nửa đường, đôi nam nữ trung niên hôm đó tiễn Mộc Thục Lan lại xuất hiện. Tiểu cô nương vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền bỉu môi, bước tới phía sau quát - Các ngươi tới làm gì?

- Mộc tiên sinh nói tiểu thư chơi tới trưa là đủ rồi, chiều phải Vể học. Người phụ nữ đó mỉm cười giải thích, thái độ rất kính cảm.

- Tiểu thư, hay là về thôi, nếu không ngay cả thời gian nghỉ trưa nay cũng không có đâu. Người trung niên đó bước lên nói cũng rất khách khí, nhưng nghe vẫn có chút ý tứ, Mộc Thục Lan vừanghe xong liền nhếchmiệng lên, cũng không còn cách nào khác, chỉ còn biết khoát tay cáo từ Triệu Tiến.

Đôi nam nữ đó rất khách khí với Triệu Tiến, trước khi đi còn gật đầu chài. Tiểu cô nương là tiểu thư gì? Triệu Tiến cảm thấy rất thú vị.



/214