Đại Minh Võ Phu

Chương33. Hôm nay tôi muốn đánh tới cùng

/214


 

 

Chương33. Hôm nay tôi muốn đánh tới cùng

Nghe thấy câu hỏi này của Triệu Tiến, Triệu Chấn Hưng không kìm nổi bật cười, lắc đầu nói: - Vẫn luôn cảm thấy cháu là một ông cụ non, không ngờ vẫn là một đứa trẻ, tỷ võ đánh nhau nào có toàn thắng không bại

Nói tới đây, tỉnh thần Triệu Chấn Hưng liền nghiêm túc hơn, dùng khẩu khí giảng đạo lý, nói: , - Có thê thăng thì thăng, nên thua thì thua, đánh không được thì chạy, thắng thua là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn, chỉ cần sống thì cái gì cũng có thể tìm lại được. خبر

Triệu Tiến gật đầu liên tục, chờ Triệu Chấn Hưng nói xong, hắn liền gãi đầu hỏi: ܐܝܓܠ - Cháu vẫn chưa đánh tới cùng, nếu thua, những hành động trước đây sẽ bị người ta cho là nhát gan.

Triệu Chấn Hưng bật cười ha hả, tính toán lần này của cháu mình y cũng đã biết rồi. Nhưng thực sự nói ra như vậy lại thể hiện sự thành khẩn chất phác, Triệu Chấn Hưng suy nghĩ một hồi, lại quay người bước tới cạnh tường lấy ra một cây gậy gỗ dài khoảng năm tấc đưa cho Triệu Tiến, mình cùng lấy ra một cây dải tương tự, sau đó nói: - Nếu cháu có thể tấn công, thúc thúc sẽ đánh giá được bản lĩnh của cháu.

Nhận lấy cây gỗ, Triệu Tiến nâng lên tay, thấy thúc phụ mình ho lên một tiếng, có chút lo lắng hỏi: - Nhi thúc, sức khỏe của thúc có ổn không?

Triệu Chấn Hưng lại không nhịn được cười, ho liên tiếp mấy tiếng, thật không dễ dàng gì ngăn được cơn họ mới mỉm cười nói: - Thằng nhóc ngươi, thúc thúc dù có ho ra tim phổi, cũng không thể bị ngươi đánh thương, lên đi!

Triệu Tiến hít sâu một hơi, vươn vai duỗi chân, xông lên phía trước, hai tay đâm ra. Triệu Chấn Hưng đứng ở đó bất động, đoản côn trong tay đỡ lấy đoản côn của Triệu Tiến, đâm trúng cổ tay Triệu Tiến, cổ tay tê rần, trong một lúc cầm không chắc buông rơi côn gỗ xuống.

- Tiếp tục. Triệu Tiến ngẩn người ra, trong lòng thẳm nghĩ lời này khi tỷ Võ hôm nay mình cũng đã hô như vậy.

Liên tục sáu lần, đoản côn của Triệu Chấn Hưng mỗi lần đều dùng lực không lớn lắm đánh vào cổ tay Triệu Tiến, bả vai thậm chí là ngực, điểm tới là dừng, nhưng tiếp theo sau đó Triệu Tiến cũng không cách gì tiếp tục được nữa.

Triệu Chấn Hưng nhìn Triệu Tiến chán ngán, sắc mặt lộ rõ nụ cười, ôn hòa nói: - Cháu mới luyện chưa được hai tháng, nhưng lực khí và thế đánh của cháu đã rất tốt rồi, làm khó một đứa trẻ mười tuổi, có thể chịu khổ để học.

Banlong us Banlong us

Triệu Tiến vừa định mở lời, Triệu Chấn Hưng dường như biết trong lòng hắn nghĩ gì, liền mỉm cười nói tiếp: - Cháu luyện là thương thuật, ngộ tính cao, lại khổ luyện, vài phần hỏa hầu dù nói không là gì, nhưng đối với đao thuật của Trần Thăng, thắng thua có lẽ là năm năm.

Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh thực lực kém nhau không bao nhiêu. Nếu theo lời của thúc phụ mình, mình kém rất nhiều với hai người mạnh nhất này, đừng nói là ngang bằng với mình, nhị thúc yêu thương mình, Triệu Tiến biết rất rõ điều đó.

– Nhị thúc, cậu ấy có lẽ đã luyện nhiều năm rồi, cháu vừa mới luyện được chút thời gian như vậy. Hơn nữa ... Hơn nữa, chúng ta chủ yếu là so quyền cước Hành động và cử chỉ của Triệu Tiến ngày càng giống với những người lớn tuổi.

Chấn Hưng buông cây gỗ trên tay xuống, gật đầu nói tiếp. luận về thời gian luyện dài ngắn, thậm chí là luận về sức lực ngay cả kinh nghiệm đánh nhau cũng đều mạnh hơn cháu. Nhưng cháu có một điểm mà chúng không sánh được, cháu có thể tùy cơ ứng biển, không thể học cái gì là dùng cái đó. Nhưng đây không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất là cháu có một luồng khí, dũng cảm vô cùng. Thân là người học võ, đây là điều căn bản. ܥܵܝ

Nói đến kích động hẳn lên, trên mặt Triệu Chấn Hưng hiện rõ sắc đỏ bất thường: - Sa trường chiến trận, võ nghệ gì cũng có thể thi triển, cháu đã luyện mười năm hai mươi năm, sợ tới mức chân tay run rẩy, cũng có thể hiểu được, chỉ có sát tâm có chiến tâm mới có thể trụ vững được

Triệu Chấn Hưng khom người nhìn chằm chằm Triệu Tiến nói - Chỉ cần cháu lấy được dùng cảm và sự liều lĩnh, cháu sẽ không thể thua trong cuộc lý võ ; ;

Triệu Tiến hít sâu một hơi, lời này của thúc phụ đã khiến cho hắn tự tin ܓܝ2 hon

Nhưng điều hẳn bất ngờ chính là nói cũng chỉ là nói cho có, luyện tậpbuổi chiều thúc phụ của hắn cũng không truyền thụ sát thủ tuyệt chiêu gì, vẫn là những chiêu số có chút qua loa, dễ dàng như cũ

Khi ăn tối, đã liên tiếp mấy ngày tâm tình không tốt, cuối cùng Triệu Chấn Dường đã có chút mỉm cười, nói Vương lão gia làm quan ở kinh thành đó là người tốt. Bởi vì mấy ngày nay tri châu nha môn bận tối mắt, hôm nay Vương lão gia kia gọi tri châu Đồng đại nhân vào, nói quá vất vả cho quý địa phương rồi, giànhư vậy mà cũng quá là vất vả.

Nếu nhân vật quan trọng đã lên tiếng rồi, trên dưới nha môn cũng đầy oán hận về chuyện này. Đồng Tri châu cũng thấy tốt.

Nghe Trịnh hộ thư nói, Vương lão gia này mới ngoài bốn mươi tuổi, đúng năm đó ta còn cho rằng tuổi tác lớn mới trở về Từ Châu... Thật ra là cũng giống như nhà chúng ta, một người con trai, tuổi tác cũng bình thường ....

Lời này khiến cho Triệu Tiến cũng thấy rất kỳ lạ, hơn bốn mươi tuổi là thời điểm con đường làm quan rộng mở, về hưu làm gì? Đang nghĩ người này, Triệu Chấn Đường lại chuyển sang Triệu Tiến.

 

- Con trai của Vương lão gia tương lai chắc chắn sẽ đỗ tú tài, cử nhân, vẫn là làm quan, nào giống như con chỉ biết đánh nhau ngoài đường, ngày ngày hao tổn lương thực.

Nghe tới đây, Triệu Tiến không kìm nổi liền cúi đầu cười, trong lòng thẩm nghĩ cha chăng định không biêt công từ Vương gia này hôm nay còn vui vẻ đánh nhau với chúng ta ngoài bãi chứa hàng

Sau khi tập luyện xong, Triệu Tiến đơn giản rửa mặt mũi chân tay, sau đó liền đi ngủ. Trong hồi ức của mấy chục năm trước, có lẽ đã quá phức tạp, lắng đọng lại cũng không nhiều, thời gian gần đây trí nhớ càng rõ ràng. Ví dụ như nói nằm trên giường bệnh nghe bạn bè đọc những cuốn sách đó cũng còn nhớ được rất nhiều

Thực sự khiến cho Triệu Tiến bất đắc dĩ và đau khổ là những thứ trong lịch sử còn nhớ được rất ít. Trong trường cũng đã được học qua, ra ngoài xã hội cơ bản không dùng tới, hầu như cũng đã quên sạch rồi

Nhắm mắt nhớ lại, khí nóng của lò sưởi bốc lên, ký ức biến thành hỗn loạn. Triệu Tiến phát hiện thấy mình rất kỳ vọng vào cuộc ly võ ngày mai

Ngày mai hầu như có thể đánh nhau với tất cả mọi người có mặt rồi, Triệu Tiến chìm vào giấc ngủ thật say trong suy nghĩ miên man như vậy

Sáng hôm sau, khi đã ăn sáng xong, còn bị Hà Thúy Hoa lẩm bẩm vài câu. - Thằng bé này không biết đã gặp chuyện gì mà lại vui đến thế

Buổi sáng Triệu Tiến đang luyện võ, Triệu Chấn Hưng thì cầm một cây gậy dài năm tấc, dùng giấy ráp mài sạch sẽ, lại dùng con dao nhỏ khắc lên mấy đường rãnh ở chỗ cầm. Ản cơm trưa xong, hai huynh đệ Trần Thăng tới tìm Triệu Tiến. Khi ra tới cửa Triệu Chấn Hưng vỗ đầu Triệu Tiến nói: - Không nên quá chú ý tới thắng thua, nếu cháu chưa từng thua, chúng không thể kết bạn với cháu.

Từ nhà tới chợ, trên đường đi Triệu Tiến vẫn luôn suy nghĩ về câu nói nà

y.

Lời thúc phụ nói quả thực là có lý, nhưng quan trọng bây giờ là phải thăng

trước.

༼ Hôm nay Triệu Tiến cẩm theo một chiếc gậy gỗ ngắn ra khỏi nhà. Trần Thăng hiểu kỳ hỏi, Triệu Tiến không nói cây gây ngắn này là gì, mà chỉ trả lời: - Hôm nay tôi sẽ đánh tới cùng!

Trần Thăng không hỏi thêm nữa, nhưng trên đường đi vẫn luôn cười hì hì.

Hôm nay Vương Triệu Tĩnh tới rất sớm. Bên cạnh cậu ta còn đặt chiếc vì hấp ba tầng, phía trên dùng bông bọc lấy, còn có thể nhìn thấy hơi nóng từ bên trong bốc ra. Trong tay Tôn Đại Lôi cầm một chiếc túi vải màu xanh.

Cuộc tỷ Võ ngoài chợ lúc này tổng cộng có bốn phương đưa ra phần thương, đổ càng ngày càng nhiều, nhưng quy tắc thì vẫn không thay đổi Cũng chính là nói người đứng đầu sẽ được càng nhiều thứ.

Tất cả như thường, khi vào mười sáu người mạnh nhất, Triệu Tiến đã gặp Tôn Đại Lôi Tôn Đại Lôi lúc này là một trong những đối thủ nặng ký nhất, mạnh mà còn nhanh nhạy, cho dù là Trần Thăng đụng phải cũng bị thiệt thòi.

 

- Hôm ra tôi muốn đánh tới cùng, không thể lúc vào trận lại bỏ chạy, Trước khi đấu võ, Triệu Tiến đã mỉm cười chào hỏi. Bởi vì mọi người đều biết Triệu Tiến có thể sẽ bỏ đi giữa chừng, thua cũng không liên quan gì tới hắn. Có rất nhiều người đoán rằng lúc Triệu Tiến tỷ Võ, cố ý nhận thua hoặc giữ sức.

Nghe Triệu Tiến nói như vậy, Tôn Đại Lôi bĩu môi, hít sâu một hơi, thẻ hiện sự chân thật.

Bắt đầu hô lên, Triệu Tiến khom người xuông tới Hiện tại mọi người đều biết chiến đấu với người to khỏe như Tôn Đại Lôi không thể cận chiến, nhất định phải đánh xong là bỏ chạy, vừa mới bắt đầu đã phải cong người tránh né rôi.

Triệu Tiến lại căn bản không quan tâm tới điều này, Xông thẳng tới trước mặt. Tôn Đại Lôi giang hai tay ra, giữa ngực và bụng để lộ ra không gì che đậy, Triệu Tiến đương nhiên là biết đối phương đây là chỗ sơ hở của đối phương, nếu ngươi càng tiếp cận, hai tay của cậu ta sẽ ôm chặt lấy túm lấy quăng ra xa. Nhưng Triệu Tiến vẫn theo lệ cũ tiến lên phía trước, nhằm trúng bụng Tôn Đại Lôi mà đánh, một đẩm hai đấm ... Hai tay Tôn Đại Lôi đã túm được vai Triệu Tiến. ܐܟܠ ܠ

Nhưng tiếp theo Tôn Đại Lôi kêu lên một tiếng, buông tay ra, lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm lấy bụng. Triệu Tiến thơ phảo một cái xòe mười đầu ngón tay ra, cho dù là bụng đau tới mức không thể chịu nổi, mắt thấy Triệu Tiến vẫn đuổi theo đánh tiếp, Tôn Đại Lôi liền nhận thua.

ܓܐ, - Đánh hay lắm, đánh hay lắm. Phía trên có một cô gái cao hứng ủng hộ, quay đầu lại nhìn thấy Mộc Thục

Lan đã tới rồi ');

 


/214