Đại Minh Võ Phu

Chương34: Triệu Tiến đứng đầu

/214


Chương34: Triệu Tiến đứng đầu

 

Trong mười sáu người mạnh nhất còn có một cặp, chính là Vương Triệu Tĩnh và Thạch Mãn Cường, cuộc chiến đấu kết thúc rất nhanh, Vương Triệu Tĩnh vỗ mạnh vào mặt Thạch Mãn Cường, nhân lúc Thạch Mãn Cường nhắm mắt, đánh thật mạnh vào sườn và đùi của Thạch Mãn Cường, đánh đối thủ ngã xuống.

Thấy cảnh này, Triệu Tiến lắc đầu. Hắn cũng không phải vì mạnh yếu thắng thua mà cảm thán, bởi vì lúc này thiếu niên tương đối mạnh gặp nhau quá sớm, đánh tới cuối cùng cũng không có gì gây cấn nữa. Triệu Tiến cân nhắc ngày mai liệu có nên thiết lập vài tuyển thủ hạt giống, làm ra luật ưu tiên khỏi khỏi bốc the hoặc là không gặp đối thủ

- Số ba là ai? Trần Hoành hô lớn lên. Triệu Tiến liền giơ tay lên, quay đầu lại nhìn, Vương Triệu Tĩnh mỉm cười giơ tay lên, không ngờ ở nhóm tám người mạnh nhất có thể gặp được đối phuong

Nụ cười của Vương Triệu Tĩnh thể hiện ra bên ngoài rất thật, vui vẻ của cậu ta phát từ niềm vui trong lòng. Bởi vì Vương Triệu Tĩnh cảm thấy Triệu Tiến không có bản lãnh mới không đánh nhau, sau khi đánh qua mấy trận khá đơn giản, rõ ràng là mình thắng luôn không bại trận nào.

Còn có một điểm, Vương Triệu Tĩnh cảm thấy mình mới nên là trung tâm và tiêu điểm ở đây, đánh bại Trần Hoành chỉ là ngẫu nhiên, thắng thắng không khó, chuyện này không cần quan tâm tới. Nhưng nhân vật Xuất sắc như mình đây tới nơi này, mà những người ở Từ Châu này lại không coi vào đâu, chỉ xem Triệu Tiến là trung tâm, điều này khiến cho hắn không phục.

Hơn nữa còn có một số nguyên nhân giấu ở tận đáy lòng. Mỗi lần Vương Triệu Tĩnh thấy Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi cùng nhau cảm thấy trong lòng khó chịu. Cô bé lanh lợi, trong trăng như ngọc kia lại không để ý tới mình, ngược lại lại thân thiết với Triệu Tiến hơn cả mình.

Vương Triệu Tĩnh cảm thấy hết thảy đều "không công bằng”. Sau khi mình giành được thắng lợi thì có thể giải quyết hết.

- Triệu huynh đệ hôm nay cũng cầm vũ khí tới, hay chúng ta dùng vũ khí được chứ? Vương Triệu Tĩnh cũng nhìn thấy cây gậy gỗ dài năm tấc Triệu Tiến đang Cadilih.

Triệu Tiến liền gật đầu, sớm đã có thiếu niên đứng bên cạnh cầm sang rỏi. Vương Triệu Tĩnh liền mỉm cười để nghi: - Triệu huynh đệ, quy tắc trận này của chúng ta không cần xem côn gỗ là binh đao điểm tới thì dừng, mà theo quy tắc tỷ võ như thế này, đánh ngã hoặc nhận thua là kết thúc, thấy thế nào?

Loại điểm tới là dừng kia rất nhiều người ở bãi chứa hàng vỗn dĩ không thấy rõ được thắng thua. Nhưng đánh ngã người khác dưới đất hoặc xin nhận thua mới thể hiện rõ mạnh yếu, thể hiện rõ khí thế của người chiến thăng.

 

Tâm tư của thiếu niên không khó đoán, dù là thiếu niên khá xuất sắc, Triệu Tiến đương nhiên biết Vương Triệu Tĩnh đang nghĩ gì. Cậu ta hôm nay muốn đánh tới cùng, còn lấy vũ khí của mình ra cũng chính là vì đối phương xuất hiện.

Triệu Tiến thăng thắn nhận lời yêu cầu của Vương Triệu Tĩnh. Khóe miệng của Vương Triệu Tĩnh nhếch lên, trong lòng thẩm nghĩ đối phương quả nhiên là nghĩ không thông chỗ mấu chốt ở đây, mình giành lấy được điều kiện có lợi nhất.

Hôm qua Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đấu với nhau, hai bên ngươi tới ta đi vô cùng phấn khích, hôm nay không ngờ được Triệu Tiến cũng mang Vũ khí tới, lại còn muốn lấy binh khí ra tỷ võ, đám thiếu niên lập tức chụm lại xung quanh. Nhưng không ai dám cướp chỗ của tiểu cô nương, vẫn để Mộc Thục Lan đứng ở hàng đầu tiên.

Vương Triệu Tĩnh một tay giơ đoản côn lên, mũi côn chỉ vào Triệu ' cơ thể chậm rãi kéo giãn ra, giống như dây cung bị kéo căng. Triệu Tiến giợngang côngỗ, bước về phía trước một bước, thân người hạ thấp xuống. Hắn có thể đoán được động tác tiếp theo của Vương Triệu Tĩnh, đổi phương cho dù tấn công hay phòng thủ, nhất định đều có rất nhiều biến

hoá. 7 ܠܐ

Tuy nhiên Triệu Tiến sẽ lập tức phản ứng kịp thời, cho dù biến hoá thế nào, điều ta học được vô cùng đơn giản đơn giản nhất chính là phát lực xông thăng tới

- Bắt đầu! ܐ ܨ ܢܠ Trần Hoành hô lớn một tiếng, cồn chưa kịp dứt lời Triệu Tiến đã bước nhanh về phía trước, hai tay đâm thăng về phía trước, xông thăng lên trước!

Đoản côn trong tay Vương Triệu Tĩnh cũng vung nhanh ra ngoài. Cậu ta muốn đỡ đòn, sau đó áp sát tấn công. Nhưng Vương Triệu Tĩnh. Sau khi làm ra động tác này đã ý thức được có sự khác lạ, đối phương xông thẳng tới, thời gian ngắn nhất, sức mạnh lớn nhất, lại hai tay phát lực, còn có quán tính chạy, mình không thể cản nổi. Chờ tới kịp nhận ra điểm này thì đã không còn tránh được nữa rồi

Ngực bị chọc mạnh một cái, cả người không thu lại kịp, ngã vật ra phía sau, ngồi phịch xuống đất.

Vương Triệu Tĩnh ngồi phich xuống đất miệng mở to thở hổng hộc, ngực dường như là bị đập nát vậy, không thể thờ nổi Tim Vương Triệu Tĩnh đập mạnh, trong khoảng thời gian đổi chiêu ngắn ngủi vừa rồi cậu ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nghĩ kỹ lại, khoảnh khắc vừa rồi Triệu Tiến không chỉ là đang tỷ võ, mà là đang giết người. Vương Triệu Tĩnh cũng không biết sát nhân là bộ dạng thế nào, cảm giác thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, không khỏi có cảm giác cổ quái Theo quy tắc, Vương Triệu Tĩnh vẫn không tính là thua, nhưng tiếp theo cũng không khó giải quyết. Triệu Tiến cầm côn lên đập lên vai Vương Triệu Tĩnh. Lúc này Vương Triệu Tĩnh có thể thở được rồi, liền giơ tay nhận thua

Sau khi nhận thua, đám thiếu niên vây quanh xem cũng không hoan hô không chỉ là một mình Vương Triệu Tĩnh cảm nhận được luồng sát ý | mãnh liệt đó, mọi người cũng đều thấy sợ hãi cảm thận được đây là sát ý nhưng không chắc chăn lắm.

Triệu Tiến nhìn mọi trầm trổ khen hay Tiên cũng không thèm để ý tới sự ủng hộ nà Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có chút hiểu được lời của thúc phụ Triệu Trấn Hưng, thế nào gọi là võ nghệ trên sa trường? Thế nào gọi là chưa từng có từ trước đến nay?

Nếu nói trùng hợp luôn gắn liền với nhau, khi bốc thăm nhóm bốn người mạnh nhất, Triệu Tiến đã đấu với Trần Thăng. Trần Thăng đã không kiểm chế nổi sự hưng phấn trên mặt, hỏi cũng không hỏi đã cầm đoản cônt trên tay.

Trên mặt Vương Triệu Tĩnh có chút buồn bã, nhưng thiếu niên chính là thiếu niên, ôm ngực cũng vẫn đến xem náo nhiệt.

- Đánh được chưa? Triệu Tiến hỏi một câu, Trần Thăng liền gật đầu. Triệu Tiến lắc đầu mìm cười.

Triệu Tiến vẫn giơ ngang côn gỗ, làm ra tư thế cầm mâu. Còn Trần Thăng thì hai tay nắm chặt lấy cây côn gỗ trong tay, giơ cao qua đầu.

Hai người rơi vào trạng thái giằng co. Người có mặt theo đó yên lặng, đám thiếu niên đều có thể hiểu được sự căng thăng giữa hai người

- Một người dùng thương, một người dùng đao, Từ Châu thật sự là xứng danh võ nghệ sâu dày Vương Triệu Tĩnh ôm ngực thấp giọng lẩm bẩm

Chờ tới khi thấy hai bên đều dã ở tư thế sẵn sàng rồi, Trần Hoành mới hộ lớn bắt đầu. Triệu Tiến cũng không suy nghĩ nhiều tới ra tay trước chế phục được người, rống lên một tiếng, đặt ngang cây côn đánh mạnh tới

Triệu Tiến xông lên, Trần Thăng chi bước ra một bước, đoản côn trong tay đánh xuống, mục tiểu không phải là người, mà là cây côn trong tay Triệu Tiến, đánh thật mạnh vào mũi cây côn. Cây côn trong tay Triệu Tiến bỗng nhiên lệch đi, đoản côn trong tay Trần Thăng lập tức áp sát cây côn, trược về phía bàn tay Triệu Tiến.

Nếu đây thật sự là đao, chém thăng xuống tay Triệu Tiến. Nhưng Triệu Tiến lúc này vẫn chỉ tiến lên trước cây gậy của hắn đã bị chặn lại rồi, ném thăng côn gỗ trong tay ra, tay không binh khí xông tới. Bây giờ nắm tay của Triệu Tiến lúc này chính là côn gỗ, chính là “trường mâu” trong tay.

Sự chú ý của Trần Thăng tập trung của dồn hết vào côn gỗ của Triệu Tiến, không nghĩ Triệu Tiến lại xông thăng tới trước hung dữ như vậy, trong lúc vội vã đoản côn trong tạy không kịp thu lại, tới khi kịp nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi. Bị Triệu Tiến đánh trúng một chương rồi. Thân người nghênh ngả lui vẻphía sau vài bước, lại bị Triệu Tiến đá trúng một cước vào đùi, ngã lăn xuống đất

- O. Mọi người không khỏi kinh hãi, ai cũng không ngờ Triệu Tiến tấn công dũng mãnh như vậy.

 

| Triệu Tiến ở tại chỗ thở hổn hển, lao lên phía trước lôi Trần Thăng đứng dậy. Chính hắn cũng không chú ý tới, bây giờ đã có đủ sức lực để lôi Trần Thăng to béo đứng dậy.

- Ngươi mạnh như vậy, vì sao đánh sớm chút, thật đúng là đã quá ... ây da! Trần Thăng đánh rất đã tay, nói hai câu, liền động vào chỗ đau, hít một sâu hơi khí lạnh.

Trong trận cuối cùng đấu với Triệu Tiến chính là Cát Hương. Cát Hương thật không dễ dàng gì đánh thắng Lưu Dũng, không ngờ lại gặp Triệu Tiến. Cát Hương với vẻ mặt nhăn nhó, sau đó liền gãi đầu, cam chịu nói: - Dù sao cũng đánh không lại, chi bằng thử xem sao.

Đám thiếu niên vây quanh đều cười vang. Không khi ở hiện trường lúc này rất rôm rả, Triệu Tiến được mọi người xem như là mạnh nhất, đã chứng minh được thực lực của mình, không thua Vương Triệu Tĩnh từ bên ngoài tới, đám thiếu niên đều cảm thấy rất vui ,ܐܠܝ

Thấy hai người đều đã sẵn sàng, bên phía Trần Hoành liền hô bắt đầu. Đúng lúc này, ở lối vào phía nam truyền tới một trận hỗn loạn. ,

- Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên' NOM

- Oắt con cút ngay! ܟܝ

Có người hùng hổ mắng chửi, đây không phải là người trong bãi chứa hàng, Triệu Tiến cũng đã nghe thấy, liền quay đầu lại nhìn. Đám thiếu niên ở phía nam đều hoang mang, lo lắng, năm người thanh niên nghênh ngang

đi vào. - Năm người này xem ra đều khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mặc áo bảo bông không vừa người Áo bào bông rất bẩn, người dẫn đầu là một người cao gẩy, đầu không lớn, nhìn giống như là cắm gậy trúc lên đầu, mắt hình tam giác, khóe miệng xanh tím, còn ngậm một cọng cỏ, có dánh Ve

của kẻ lưu manh



/214