Đại Minh Võ Phu

Chương 35: Vây đánh

/214


 

Chương 35: Vây đánh

Thiếu niên ngoài bãi chứa hàng lớn nhất cũng chưa quá mười ba tuổi, vớc dáng cũng không cao. Năm người này vừa vào tới đã có vẻ giống như hỏ vào đàn dê rồi

Tỷ võ là tỷ võ, mọi người khoa chân múa tay đánh nhau thì được, đối mặt với đám lưu manh này, đám thiếu niên đều sợ hãi, lần lượt tránh sang hai bên.

Một đứa trẻ chín tuổi không biết sợ hãi ngây người ra hay thế nào, tránh chậm, liền bị tên cầm đầu quất cho một bạt tai vào mặt, ngã sang một bên, bụm mặt khóc oa oa.

Bây giờ đương nhiên không thể nói gì tới tỷ võ nữa, Triệu Tiến nhíu mày lại. Hắn không ngờ ngoài Vương Triệu Tĩnh và Trần Hoảng trong trường đấu ra còn có mình nữa, những người khác đều với vẻ mặt đầy khiếp sợ, ngay cả Lưu Dũng và Thạch Mãn Cường tính cách của loại lăn lộn đầu đường xó chợ cũng đều như vậy. Tôn Đại Lôi cũng không phải là ngoại lệ, cậu ta ở đây không biết nên làm thế nào mới tốt, nhìn sang bên này rồi lại ngó sang bên kia.

Năm tên lưu manh đó nhìn quanh, đi thăng tới phía kia đải đất, bên trên đó còn đặt chiếc túi và lồng hấp, bên trong đều là đồ ăn và điểm tâm.

- Đây. Đây là người của Đồng Đầu miêu Hắc Hổ Tài Thần

Xem như có người nói ra lai lịch của họ, chăng qua là giọng nói được đẻ tháp xuống, quay đầu lại nhìn lại là Lưụ Dũng đang ở đó nói nhỏ. Nhựng miếu Hắc Hổ Tải Thần thì Triệu Tiến biết, là một ngôi miếu nhỏ ở phía nam thành không được nhan khói gì, Đồng Đầu hắn không biết rõ lai lịch.

Năm lên lưu manh đi thăng lên đài đất, mở túi vải ra, tên cầm đầu “Sách” một tiếng, tiện tay cầm miếng bánh hoa quế lên, cho vào miệng cắn vài miếng, ném chỗ thừa lại xuống dưới, trúng ngay vào đầu một thiếu niên. Thiếu niên đó ôm đầu không dám nói gì.

Mấy tên lưu manh khoa chân múa tay, mở túi vải và hộp đựng thức ăn ra. Tên lưu manh cầm đầu bật cười hahả nói: - Quả nhiên là có đồ ngon, mang hết đi, huynh đệ chúng ta ăn tối"

Bốn tên còn lại đồng thanh đáp lời, lập tức bắt đầu đóng gói lại. Khi đóng gói vẫn không quên tựăn. Khi ăn cũng không ăn hết, học theo thói của tên thủ lĩnh ném thức ăn trong tay về phía đám thiếu niên bên dưới kia, ném trúng thì bật cười ha hả

Thiếu niên ngoài chợ đều ngây hết người ra, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào với tình huống này. Tên lưu manh cầm đầu ăn một nửa chiếc bánh bao nhân thịt trong tay, lại ném xuống dưới, chàng thiếu niên bị hắn nhắm trúng đó né người sang bên, chiếc bánh bao nhân thịt kia không ném trúng.

Không ít trẻ con nhìn thấy nửa chiếc bánh bao nhân thịt đó mà tiếc, loại mỳ trắng có nước luộc này rất quý, rất nhiều người cũng nhờ nó có thể ăn

 

| no. Nếu chỉ dựa vào thủ đoạn đánh nhau mà thắng được thì thôi, nhưng lại bị mấy tên lưu manh nay giày xéo như vậy,

Tên lưu manh cầm đầu đó không ném trúng, có chút thẹn quá thành giận, liền bước nhanh từ trên đải đất xuống, một chân đạp chàng thiếu niên đó xuống đất, lớn tiếng mắng:

- Tiểu từ thối, còn dám tránhà

Dám thanh niên bao quanh gần đó đều kinh ngạc, tên lưu manh đạp mấy cái, trừng mắt lên quát lớn: - Nơi này là địa bàn của nhà ta, các ngươi ở đây chơi nhiều ngày như vậy mà không trả tiền, hôm nay ông mày tới đòi tiền. Những thứ đồ ăn này Xem như là khoản tiền thứ nhất, ngày mai các ngươi phải mang những thử này tới trả nợ, còn phải trả... năm trăm văn tiền nữa

Khi nói tới tiền liền nắc cụt một cái. Tên lưu manh này vốn đang tính xem móc ra được bao nhiêu tiền trên người đám con nít này,

- Không được đi, Hô gia cho ngươi đi hay sao mà ngươi dám đi?" Có đứa trẻ đã muốn rời đi, lại bị tên lưu manh trên đải đất quát lớn làm sợ hãi, đứng ở đó không dám nhúc nhích.

Tên lưu manh cầm đầu đó nhìn đám trẻ với ánh mắt sợ sệt, càng thêm đắc ý, đứng ở đó đe dọa: - Dừng tương các ngươi ngày mai không tới thi có thể sống tiếp được, Hổ gia ta biết các ngươi sống ở đâu, các ngươi không tới ta sẽ đi ...

- Tạp chủng, cút đi! Tên du côn đó được gọi là “Hổ gia” trừng mắt lên nhìn, nói được nửa câu đã dừng lại.

Năm tên du côn đểu sửng sốt, lập tức nổi giận. Cặp mắt tam giác đó của tên cầm đầu trợn trừng lên, lớn tiếng quát: - Ai nói?

– Ta nói!

Lời của lưu mảnh nỏi chưa hết câu đã bị cắt ngang.

Vốn cho rằng mình tới trước mặt đám trẻ con này thì không có gì phải sợ, vừa nói đã bị cắt ngang, tên Hô ca này tức giận đùng đùng, trừng mắt chuẩn bị phát tác. Nhưng lại thấy một chàng thiếu niên không phải cao nhất, cũng không phải to khỏe nhất bước ra, trong tay còn cầm một cây gậy dài năm tấc.

Tướng mạo Triệu Tiến quả thực trắng trèo hơn so với đại bộ phận thiếu niên trên bãi chứa hàng, tuy nhiên các phương diện xem có vẻ không được xuất chúng.

Nhưng, những tên lưu manh này lại không chú ý tới, ánh mắt của tất cả đám thanh niên đều tập trung về phía Triệu Tiến, hơn nữa ánh mắt không phải kinh ngạc, mà là khâm phục. Đám thanh niên ngoài chợ trước tiên là kinh ngạc, lập tức cảm thấy là điều đương nhiên, Triệu Tiến không đứng ra thì ai dám đứng ra, chỉ có Triệu Tiến mới có được khi khái như vậy!

Cặp mắt tam giác của Hổ ca giận tới phải cười lên, chỉ tay về phía Triệu Tiến nói: , - Một tên oăt con còn chưa mọc lông kia lại dám làm loạn, ngươi đi...

 

| Nói xong, Hổ ca liền giơ chân lên đạp Triệu Tiến. Vốn cho rằng tiếp theo đứa bé này sẽ bị mình đạp bay đi, lăn lộn dưới đất mà khóc lóc, nhưng không ngờ chân đạp một cước trong không trung, thiếu niên đó đã tránh duου.

Triệu Tiến né tránh được cú đó, gậy gỗ trong tay đã ở tay, quất mạnh ra, quất thật mạnh về phía đũng quần tên Hổổ ca kia, khiến cho tên lưu manh mắt hình tam giác này đều nuốt hết lời vào trong Ngũ quan của tên lưu manh này theo đó nhăn nhó, không phát ra uy võ được nữa, ôm lấy chỗ phía dưới lùi về phía sau vài bước, cũng may mặc quần trong bằng vải bông, bằng không một đòn này đã quật gã ngã thẳng cẳng.

Tên Hổ ca này ôm lấy chỗ phía dưới, bốn tên lưu manh phía sau đều ngây người ra đứng nhìn. Chúng căn bản không ngờ những tên thiếu niên bay tám tuổi này lại dám ra tay với họ, ngay cả Hổ ca trong lúc đau đớn cũng vô cùng sợ hãi.

Nhưng Triệu Tiến cũng không cho họ có thời gian phản ứng, đảo ngược cây gậy gỗ lại, hai tay ôm chặt, bước lên đâm về phía trước. Đó chính là thương thuật đúng bài bản! לר

Hổ ca kia vẫn còn cúi gập người, côn gỗ của Triệu Tiến đã đánh tới, giống như y đưa đầu ra để đỡ lấy côn gỗ, “binh” một tiếng. Gậy gỗ vảo vào trán, đầu tên lưu manh này ngã ngừa ra phía sau, ngã chông vó lên trời, bất

động ܠܥܠ Đám thiếu niên đều chấn động, có mấy người còn kêu lên thành tiếng, không ai ngờ Triệu Tiến lại dám xông lên đánh, cảng không ai ngờ Triệu Tiến có thể trực tiếp đánh gục tên lưu manh hung ác đó. Chúng không ngờ sẽ có sự tình phát sinh như vậy, chỉ nghe thấy Triệu Tiến ở tại chỗ hét lớn. - Đây là chỗ của chúng ta, cút đi!

Nghe thấy thế, Trần Thăng đứng bên cạnh nắm chặt đoản côn trong tay, sải bước xông lên

Bốn tên lưu manh đứng phía sau Hổ ca này xem như cũng coi như phản ứng nhanh nhạy, lên ở gần phía trước ném thức ăn trong tay xuống, giơ tay ra túm lấy Triệu Tiến.

Lúc này Triệu Tiến vừa mới hết một hơi, đang mở miệng nói khép lại chưa kịp, thấy sắp bị người ta túm lấy, trong lòng Triệu Tiến thẩm kêu lên không hay rồi. Nhưng năm đó hắn ở cô nhi viên cũng đã đánh nhau liều sống thiếu chết, Triệu Tiến nhếch miệng lên, chỉ cần bị bắt là sẽ cắn

Bàn tay đó đưa ra được nửa chừng, liền hét lên một tiếng, bị một thanh đoản côn vụt mạnh xuống. Tên lưu manh đó kêu lên một tiếng thảm thiết, liền thu tay về, có thể thấy cổ tay đã bị thâm đen. Trần Thăng đánh một đòn trúng đích, tức giận quát lên một tiếng, đoản côn trong tay đánh lên, vụt thăng vào cổ tên lưu manh này, người này ngã nhảo xuống.

Thấy Trần Thăng cũng đã ra tay, tất cả đám thiếu niện có mặt liền nhiệt huyểt sôi trào, giống như đống cỏ khô được châm mồi lửa, cháy hừng hực. Mọi người đều dâng lên, xông tới

Ba tên còn lại vẫn xông xuống phía dưới, đã ngã xuống hai tên đồng bọn rồi, nhưng chúng lại càng tức giận hơn, tất cả người có ở đây đều thấp hơn so với chúng, thậm chí là thiếu niên thấp hơn hai cái đầu, đám du không cảm thấy mình sẽ bị thua. Chúng cảm thấy đồng bọn ngã xuống là vì xui

Banlongus Banlong us

xẻo và khinh địch. Đám lưu manh còn nghĩ chỉ cần tóm được một đứa dốc sức đánh, đánh thật nặng tay những đứa còn lại sẽ sợ

- Bọn mày .... Một người tức giận gào rít, hô được nửa chừng, bên cạnh có bóng người hung hăng xông tới, lao thăng vào người y. Trẻ con có sức gì chứ, tên lưu manh bị ôm chặt lấy đang muốn giây thoát

Không ngờ là giãy cũng không giãy ra được, ngược lại còn bị đánh cho làm mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Sao mà nặng thể chứ? Còn chưa kịp nhận ra tại sao, bị người ta đạp một cước vào bụng, cả người đau nhức lăn di.

Một tên mập từ trên người gã bò dậy, rất bất mãn quay đầu nói: - Người tôi đánh ngã... ngươi...ngươi, chiếm phần... hay ho nhất

Người này chính là Tôn Đại Lôi, với cân nặng của cậu ra, cho dù là người trương thành cũng không đỡ nổi. Cú lao này không chuẩn bị trước thì không ngăn nổi, nhưng một cước tiếp theo sau đó lại là của Lưu Dũng đạp xuống. s

Mất đi một người, hai người còn lại bước chân cũng nhẹ hẳng đi, nhưng miệng vẫn chửi, hai tay khua loạn lên, có vẻ vô cùng hung ác, ngã cũng hù dọa được mấy chàng thiếu niên. Một tên lưu manh trong đó mượn cơ hội đó để bước nhanh hơn, muốn xông ra ngoài, không muốn đánh nữa, chạy

thoát được rồi tính tiếp. ○ク

 

 


/214