Đại Minh Võ Phu

Chương 36: Nghĩ mà sợ

/214


Chương 36: Nghĩ mà sợ

Không ngờ vừa mới bước được một bước, liền cảm thấy xương sườn bị đau nhức, quay người lại nhìn, một thiếu niên bộ dạng công tử nhà giàu đang đứng bên trái gã. Tên lưu manh này thở gấp, trong lòng thẳm nghĩ bố mày liều mạng Với mày bằng bất cứ giá nào, cũng phải đánh mày một trận. Mắng thật lớn một tiếng, giơ tay lên.

Không ngờ gã Vừa lao về phía trước, chàng thiếu niên né thật nhanh, gã còn chưa kịp quạy người lại, chị cảm thấy dưới nách lại đau nhục, chỗ đó chính là nơi yêu hại trên thân thê con người, cả thân người co quắp ngã lăn xuống đất. Vương Triệu Tĩnh lùi về phía sau một bước, đắc ý quay đoản côn trong tay một vòng.

ച. Tên lưu manh cuối cùng đã sợ cuốn cuồn rồi, nào còn có ý đánh người trả thù, chỉ muốn xông ra ngoài Cát Hương đã chặn trước mặt y, tên lưu manh mắng một câu, vung tay đánh. Cát Hương không tránh, bị một quyền đánh vào vai, cả người lảo đảo. Nhưng Thạch Mãn Cường đã khôm người xông tới, ôm lấy eo tên lưu manh này, lăn một vòng sang bên. Tên lưu manh đó không thể giữ được thăng bằng, Cát Hương liền nhảy lên đạp vào eo y, đá tên kia ngã xuống

Năm tên lưu manh vừa rồi hùng hổ như vậy, bây giờ không còn một người nào đứng dậy nổi. Tuy nhiên con người đều có suy nghĩ theo số đông, đám thiếu niên ban đầu không dám, bây giờ thì lại ùa lên. Mấy người xông lên trước cùng Triệu Tiến ra tay đã dừng lại, nhưng những người khác đã bao vây lên. Bên cạnh mỗi tên lưu manh đều có tám chín người vây quanh, dùng chân giẫm lên.

- Đây là địa bàn của bọn này, muốn tới gây chuyện phải hỏi xem bọn này có đồng ý hay không chú Triệu Tiến lớn tiếng nói. Hắn còn chưa nói dứt lời, đám thiếu niên đã ẩm ầm hương ứng.

Lúc này. Mộc Thục Lan đã chạy tới bên cạnh Triệu Tiến, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: - Tiểu Tiến ca ca, ca không sao chứ?

- Triệu Tiến, vậy mới tuyệt chứ! Chưa chờ Triệu Tiến trả lời Mộc Thục Lan, Trần Thăng dã lớn tiếng khen ngợi, Vương Triệu Tĩnh đứng bên cạnh cùng bước tới, cựời nói: - Triệu huynh đệ khăng khái cương liệt, khiên người ta khâm phục!

Đám người Tôn Đại Lôi, Lưu Dũng, Thạch Mãn Cường, Cát Hương cũng vây lấy, trong ánh mắt vừa có sự kính phục lại vừa có sự hưng phấn. Triệu Tiếngật đầu với mọi người, giơ cao tay hô lớn: - Không cần đánh nữa, để chúng đi đi!

Mùa đông trên người mặc áo dày, sức lực của đám trẻ cũng không lớn lắm. Nhưng để đánh thêm nữa cũng dễ xảy ra vấn đề, Triệu Tiến biết nên có chừng có mực.

 

Những thiếu niên khác đang cao hứng đánh, khi đám lưu manh tới người Sợ hãi rụt đầu không ít. Khi đánh chó mù đường rồi thì ai nấy cũng tranh nhất, âm thanh hỗn tạp, lời của Triệu Tiến cũng không có mấy người nghe thấy

- Triệu đại ca muốn các ngươi dừng tay, tai bị điếc hết rồià" Không chờ Triệu Tiến hô thêm lần nữa, Cát Hương liền hô lớn một lần. Cậu ta có đủ khí lực, giọng lớn như vậy, đám thiếu niên đều nghe thấy, đều từ từ dừng tay lại

- Đểbọn chúng đi đi! Triệu Tiến lại nói lại lần nữa. Lần này ai cũng không dám ra tay nữa, Vừa rồi trong lúc chiến đấu với lưu manh, dũng cảm và thắng lợi của Triệu Tiến đã tạo được sự uy nghiêm hoàn toàn.

Đám thiếu niên ngoài chợ nhìn nhau, đều đi về phía bọn Triệu Tiến. Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đứng phía sau Triệu Tiến. Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Tôn Đại Lôi đứng ở hàng thứ 3. Lưu Dũng lần lượt đứng đứng ra phía sau. . Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, đã sắp xếp thứ tự mạnh yếu của mọi người rồi. Mọi người tự động tự giác đứng theo thứ tự này.

Có áo bông dày chống đỡ, sức mạnh của đám trẻ không lớn, không bao lâu sau, năm tên lưu manh đều từ dưới đất bò dậy, năm người đều mặt mũi tím bầm, còn có ba người bị chảy máu mũi, lảo đảo đứng tại chỗ không vừng.

Hỏ ca mắt hình tam giác kia giơ tay Vuốt mặt một cái, dường như không nhận ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng lắc đầu nhìn chằm chằm Triệu Tiến, hung hăng chi Triệu Tiến nói:

- Ranh con, ngươi...

Triệu Tiến liền giộng côn gỗ trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: - Cút mau, nếu không đánh chết ngươi!

Cây côn giộng trên mặt đất, Hổ ca theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chân Vấp vào nhảu, ngồi hăn xuống tại chỗ. Bốn tên còn lại hoang mang bước lên đỡ lấy Hổ ca liển đẩy người bên cạnh ra, tức giận quay đầu đi mất. Bốn tên lưu manh này còn muốn đứng lại chửi vài câu bộ dạng không chịu cam lòng. Đám thiếu niên đều có chút căng thăng, không ngờ đối phương lại không dám dấn lên, chật vật rời đi, bỗng nhiên cùng bật cười Vang

Không ngờ Hổ ca đó đi tới đầu phố, lại quay người lại, chỉ về phía đám người nghiến chặt răng lại nói: - Đám ranh con, các ngươi cứ cười đi, tường bố mày không biết chúng mày là aiả? Thằng kia, mày không phải là con trai của lão nướng gà sao? Ngày mai ông sẽ tới nhà mày. Thằng kia, bố mày ngày mai sẽ tới lò rèn nhà mày, chất thêm một đống lừa, còn có mày. Mấy tên Cát Hương, Thạch Mãn Cường, Lưu Dũng đều được điểm danh Triệu Tiến nghe thấy mà chán nản, liền giơ cây gậy gỗ trong tay lên, ném thăng ra, hù cho tên Hổ ca đó không dám nói thêm nữa, dẫn người chạy ra ngoài một đoạn xa, mới quay đầu lại hô lớn.

- Chúng mày hãy chờ đấy!

- Bọn chuột nhắt!

 

Triệu Tiến cười lạnh một tiếng Trần Hoảng và Vương Triệu Tĩnh cũng ở đó mỉm cười. Nhưng vừa rồi khí thế dâng trào như vậy cũng đã tan biến mất. Người có mặt chỉ có ba người họ đang cười Triệu Tiến cảm thấy buồn bực, quay đầu lại nhìn, lại thấy đại đa số mọi người thần sắc đều rất căng thăng, không ít người thậm chí còn rất sợ hãi. Tôn Đại Lôi thì chẳng buồn quan tâm tới điều gì

Triệu Tiến lắc đầu, nói: - Cát Hương, hai người chúng ta vẫn chưa đánh, đấu nhé!

Cát Hương vẻ mặt đầy lo lắng khoát tay đáp. - Triệu đại ca, đệ nhận thua, huynh thăng rôi

Trước đây Cát Hương là một người biết đánh không lại được cũng muốn đấu, hơn nữa tâm thái còn rất tốt, luôn cười hì hì nói: - Đánh không thắng, tôi cũng có thể học được Vải thứ. Nhưng bây giờ tinh thần rất sa sút.

Triệu Tiến sửng sốt, liên tưởng lại mọi việc, nhanh chóng đã nhận ra được Sự uy hiếp trước khi năm tên lưu manh đó đi đã có tác dụng, khiến những người này lo lăng, sợ hãi.

Lưu manh làm phiền nhiễu ở đây, bên hắn nhiều người có thể đánh thắng, nhưng không tóm được, quấy nhiễu không ngừng, người dân bình thường không có mấy người bằng lòng đi báo quan. Cho dù là đi tới nha môn kiện, những tên lưu manh này không sợ bị đánh dập tra tấn, người dân bình thường lại không có công phu để đối đầu với chúng. Mặt khác, từ cổ chí kim, người dân vẫn không muốn động tới quan, không muốn gặp quan.

Thường xuyên qua lại, những tên lưu manh này thuộc loại không động tới được, động tới thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Vừa rồi mọi người đánh rất đã tay, nhưng sau việc đó im lặng nghe Sự uy hiếp, nghĩ tới hậu quả liên cảm thấy nghiêm trọng rồi. Tuổi tác của đám thiếu niên trẻ con cũng không lớn, nhưng cả ngày chơi đùa ngoài đường, cũng đã thấy rồi, nghe rồi, biết là rắc rối rồi

Nhưng năm tên lưu manh đó đã nhận ra mấy đứa Cát Hương, Thạch Mãn Cường, lại không nhận ra Triệu Tiến, Trần Thăng. Nghĩ tới những tên lưu manh này ở trong miếu Hắc Hổ Tài Thần thành nam, có ấn tượng với đám người Cát Hương, còn đám người Triệu Tiến thì lại là con của gia đình giàu có ở cửa thành phía bắc thì rất xa lạ.

- Ai nói với bọn chúng, ai khốn kiếp như vậy? Thạch Mãn Cường bên cạnh hết sức hô lớn hơi thở hổn hển. Đám thiếu niên đều cúi đầu xuống. Cuộc tỷ Võ hàng ngày ở chợ này đều có phần thương, sớm đã được truyền khắp Từ Châu rồi, ai cũng đều có khả năng Olia.

Triệu Tiến vỗ vai Thạch Mãn Cường, khuyên can nói: - Không nên truy cứu chuyện này.

- Triệu đại ca, chuyện ... chuyện này làm thế nào? Lưu Dũng do dự một hồi, vẫn phải lên tiếng hỏi. Tuổi tác của cậu ta kỳ thực là lớn hơn Triệu Tiến, nhưng sau khi trải qua chuyện Vừa rồi, tự nhiên gọi như vậy

Triệu Tiến quay lại nhìn, thấy Lưu Dũng cả người run lên như sắp khóc rồi Triệu Tiến cũng đã đoán được, nhưng vẫn hỏi:

- Là thế nào?

- Chúng ở gần nhà ta, chuyện này trở về nói cho mẹ đệ biết, đệ sẽ bị đánh Nhưng nếu không nói, chúng sẽ tới gây chuyện với nhà đệ Đệ biết làm thế nào đây?

Lưu Dũng nói mà có chút mức nở.

Bình thường làm việc thì Lưu Dũng bá đạo như vậy, Triệu Tiến chỉ muốn bật cười, nhưng vẫn cố nín nhịn. Hắn vẫn chú ý tới không chỉ là bộ dạng của Lưu Dũng, những đứa trẻ khác cũng đều rất sợ hãi, lo lắng

Triệu Tiến trầm ngâm một hỏi, đưa tay lên hô lớn: - Các vị, hôm nay chúng ta đã đuổi được mấy tên lưu manh đó rồi, mọi người cũng đều có công. Nào, mọi người hãy chia những thứ này ra ăn đi!

Mấy người Triệu Tiến lấy ra không ít đồ ăn, dù bị đám lưu manh lấy đi một ít, nhưng số còn lại vẫn có thể chia cho mỗi người một phẳn.

Nghe nói có đồ ăn ngon, mọi người đều hứng chí, vây quanh mỗi người lấy một cái, ở đó cùng ăn. Bộ dạng của mấy người Trần Thăng hoàn toàn không sao cả, Triệu Tiến bước lên đài đất, cao giọng hỏi - Ngày mai mọi người còn tới nữa chứ?

Rất nhiều thiếu niên căn bản không có chỗ để đi, lại không muốn ở nhà, l hàng ngày đều tới đây, lời này hỏi ra bằng thừa. Nhưng hôm nay thì khác, Triệu Tiến vừa lên tiếng, phía dưới đã có người chậm rãi nói: - Ngay mai không dám tới nữa.



/214