Đạo Mộ Bút Ký

Chương 346: Lục quang

/502


Lúc đó tôi gần như phản xạ ngay lập tức, theo bản năng quay ngoắt người lại. Nhòm qua cửa sau của phòng khách, liền nhìn thấy đối diện trong hậu đường, có một quầng sáng xanh quỷ dị. Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa, mông mông lung lung lan tỏa trong làn nước.

Lục quang quỷ dị vô cùng, nhìn không khác gì lúc trước đó. Hiện chỉ còn cách tôi rất gần, có thể thấy nguồn sáng rung động khe khẽ. Nó khiến cho cả sân nhà đều trùm một màu xanh thê lương, quỷ khí dày đặc, dường như trong tích tắc tôi đã tiến vào một không gian khác.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, khắp người tràn lên một cảm giác lạnh thấu xướng, sợ hãi trong lòng khó mà hình dung được, ngay cả tâm trí cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Ðâm lao thì phải theo lao, giờ muốn tránh cũng không tránh ðược nữa!

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, vừa bơi tới gần hậu đường, vừa tự nhủ nếu đã đến nơi này thì ngay từ đầu phải biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Trước kia tình huống tương tự thế này cũng gặp không ít, đều không phải vẫn bình an vô sự hay sao? Tôi cũng không nghĩ ra là lần này có thể so được với sự nguy hiểm nào trước kia.

Từ cổng chính tới hậu đường không tới hai mưới bước, thế mà chẳng hiểu vì sao cả người tôi cứ cứng đờ ra, cảm giác như mình bị nhầm lẫn về thời gian, mất tới năm phút mới bơi tới nơi được.

Cửa chính hậu đường vẫn đóng chặt, cửa sổ khắc hoa vài chỗ đã rớt hết, lục quang tràn ngập bên trong, nhưng nhìn vẫn không thấy rõ tình hình. Thật cẩn thận soi đèn pin vào trong, ánh sáng đảo qua trong vài khắc hiện lên một loạt những bóng đen, suýt chút nữa khiến tim tôi ngừng đập.

Tưởng là sẽ nhìn thấy một khuôn mặt tái xanh của cô nào đấy những hóa ra đó chỉ là một bóng hình mờ nhạt.

Tình hình trong hậu đường và tiền đường đều giống nhau, ngoại trừ nền đất chồng chất những thứ tạp vật bị mục nát rơi xuống thì gần như rỗng tuếch. Trung tâm hậu đường có lấp một vật gì đó, đứng sừng sững, lục quang từ sau thứ kia chập chờn ẩn hiện tỏa ra.

Cảnh tượng này rất giống trong tích cũ liêu trai, nhà hoang đổ nát có chàng thư sinh chong đèn đọc sách, ma nữ lướt qua ánh sáng hiu hắt giữa căn phòng, đứng bên song cửa liếc mắt vào trong. Chẳng qua bây giờ thay đổi vị trí, thư sinh đứng bên ngoài phòng nhòm vào ánh lửa, trong phòng rất có thể là một ma nữ bị chết đuối trước kia.

Tôi quan sát một lượt từ trên xuống dưới hậu đường, hiểu được sơ lược kết cấu của nó, để nếu như có phát sinh xung đột thì còn có thể cấp tốc tìm đường trốn chạy. Ðang chuẩn bị từ cử sổ tiến vào thì bất ngờ ánh sáng xanh âm trầm mờ đi, rồi từ từ tắt lụi.

Lòng tôi bắt đầu căng thẳng, cảm giác như bị người ta bóp cổ vậy, nhất thời ngưng thở.

Nó nhận ra sự xuất hiện của tôi?

Trong đầu liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, đoán là thứ đang lẩn tránh sau bóng đen kia có thể nào là một con “thủy quỷ”. Nếu nó nhận ra tôi tới chắc chắn là sẽ đi lấp, chuẩn bị cho một đợt tấn công đột ngột.

Không đúng! Bản thân tôi rơi vào đây đã hoàn toàn không có phần thắng, nếu cứ như vậy bơi qua, nhỡ mà gặp ma thật thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Tôi giờ một thân một mình, cũng không ai biết được tôi đang ở này, chưa nói tới sau cái bóng đen kia là ma thật, chỉ cần chân đột nhiên bị mắc hoặc là dưỡng khí cạn thì khẳng định sẽ chết ngay ở đây, hơn nữa mấy trăm năm sau không chắc đã có người phát hiện ra. Thật sự đâu cần dở trò như vậy? Chẳng hay hắn tới cuối cùng lại muốn suy nghĩ lại?

Tôi có một thoáng nhụt chí, bao nhiêu dũng khí vừa rồi liền tan thành mấy khói, giờ không dám tiến vào trong nữa.

Có phải bản thân đã bị nỗi sợ hãi là cho mê muội đầu óc?

Tình hình hiện tại như vậy, hay là trước tiên nên lui về để kiếm thêm quân tiếp viện?

Nhưng như vậy thì những gì tôi làm từ nãy tới giờ đều là uổng phí. Muộn Du Bình và Bàn Tử bọn họ hoàn toàn không có dấu vết gì, cứ như vậy biến mất dưới đáy hồ này, giờ nếu tôi bơi lên, có thể còn hạ thủy tiếp sao? Cho dù có thể lặn tiếp nhưng tôi có đủ dũng khí để làm lại quá trình vừa rồi không? Chỉ sợ là không thể. Nếu vậy thì có lẽ Muộn Du Bình và Bàn Tử sẽ biến mất trong cuộc đời tôi từ đây.

Lúc này bản thân không kìm được lại nhớ tới Phan Tử, nếu như có anh ấy ở đây sẽ là một nguồn động lực lớn dường nào? Tôi và bọn họ nói cho cùng quả thực rất khác biệt. Dù cho là mình đã trải qua bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng ý trí dũng cảm thì vẫn vậy, cùng với kinh nghiệm không có liên quan bao nhiêu cả.

Người vẫn đứng trong sân, chỉ cần thoái lui vài bước, lay động hai chân là có thể bơi thẳng lên trên, không mất mấy phút liền có thể thoát khỏi tòa nhà hoang cổ quái dưới đáy hồ này, hết thảy trước mắt đều không cần lo lắng nữa. Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn đứng đây, do dự, vì nội tâm biết rõ là bất luận là trước hay sau này chỉ cần bước đi thì bản thân không thể dừng lại được.

Lúc này mắt chợt liếc về một thứ, rõ ràng kia là một dấu vân tay.

Nó vẫn còn in hằn trên khung cửa sổ, bởi vì ban nãy căng thẳng quá nên không nhìn ra có thứ đó ở đây.

Chỗ này khắp nơi là cặn vật, dấu vân tay rõ ràng như vậy, chắc chắn là mới được ấn xuống không lâu. Là của tôi sao? Tiến tới một chút để quan sát, thấy trong đó có hai ngón tay rất dài, chẳng phải là Muộn Du Bình đã lưu lại sao.

Ban đầu tôi vô cùng sửng sốt, tiếp theo thử ướm tay vào để xem anh ta lúc đó định làm gì, là hành động đẩy cửa sổ ra- Muộn Du Bình từng đẩy cửa sổ này ra?

Từ nơi này tới mặt nước cách nhau tới mấy trăm thước, anh ta đã cởi mũ lặn, dưới tình hình ấy, làm sao có thể nín thở trong khoảng thời gian dài như vậy? Lẽ nào anh ta cũng thành thủy quỷ rồi?

Trong lòng càng thêm không tưởng, nghĩ tới Muộn Du Bình, tôi liền hạ quyết tâm. Không phải là bản thân đồng ý giúp anh ta sao? Nếu anh ta có biến thành thủy quỷ thật thì cùng lắm là mình chết cũng biến thành thủy quỷ, ba con ma ở cùng một chỗ ít ra sẽ không thấy cô đơn. Nếu không phải Muộn Du Bình đã cứu tôi mấy lần thì chắc tôi đã sớm thành quỷ. Bây giờ có vì anh ta mà mạo hiểm một chút, sao không thể chứ? Mạng của tôi như vậy liệu có đáng không?

Tôi tạm thời trấn tĩnh tinh thần, nói thật thì có nghĩ thế cũng không thể khiến cho nỗi hoang mang trong thâm tâm này giảm bớt, thậm chí nó còn càng thêm đáng sợ. Cả người bất giác phát run, cơ bản là không thể khống chế nổi cảm xúc lúc đó, nhưng trong lòng vẫn tâm niệm phải mạnh mẽ lên. Tuy là hốt hoảng như vậy nhưng tôi vẫn bơi vào qua cửa sổ vào trong hậu đường.

Vừa tiến vào, tôi liền nghĩ, làm thế có phải đã thất lễ quá không? Hay là mình vẫn nên gõ cửa trước khi vào? Như thế thì người ta mới thấy mình là người có tri thức hiểu lễ nghĩa ít nhiều mà tha cho một con đường sống. Nghĩ tới đó tôi thật muốn tát vào miệng mình một cái để trấn định tinh thần.

Tình hình ở hậu đường và phòng khách đều giống nhau, từ từ bơi tới vật chắn kia, lục quang không còn sáng lên nữa. Hình như là nó đang trốn sau thứ đó, tôi dừng lại một lát vì tay run qua không cầm chắc được đèn pin.

Run tới mức không thể khống chế được, ánh sáng lay động theo tay tôi, khiến cho vật chắn kia như đổ xuống, đành phải dùng cả tay còn lại hỗ trợ, cố tiến thêm vài bước cuối nữa.

Trong tích tắc đó, dây thần kinh toàn thân tôi căng như dây đàn, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhìn bất luận kia là thứ kinh khủng gì, đập vào mắt ngay lúc đó là hình dạng thật của nó, tôi thậm chí còn tưởng mạch máu trong đầu mình đã đứt phừn phựt rồi.

Nhưng đèn pin soi qua, chỉ có một đống đổ nát màu trắng, ngoài ra không có gì khác.

Chó má! Tôi có cảm giác bị người ta đùa bỡn, nếu bạn đang rơi vào trong thái căng thẳng cao độ, không thấy gì khả nghi cũng không vì thế mà tự dưng mà buông lỏng được ngay, trái lại căng thẳng sẽ tiếp tục kéo dài.

Nhìn xong bốn phía, giờ mới phát hiện ra là toàn bộ nội đường hoàn toàn khép kín, đằng sau trống không, hẳn là thông với phía sau nhà chính chỉ có duy nhất một con đường từ cổng mà thôi. Vừa rồi có nhìn qua, bên ngoài kia chính là đường lớn.

Nếu như lục quang kia lúc trước ở nơi này thì giờ chắc chắn cũng vẫn còn tại đây, nó nhất định đang lẩn trốn đâu đấy.

Tôi nín thở bơi qua, làm động tác phòng ngự, nhìn về phía dưới đống đổ nát, xem có phải nó ở dưới những đồ vật này không, nhưng vì hỗn độn quá nên không thấy gì rõ ràng lắm. Nhìn một lúc, đột nhiên mắt chợt liếc lên thứ duy nhất vẫn còn dựng thẳng trong phòng, trong góc phòng đằng sau vật chắn này có một bức bình phong.

Bình phong không biết được làm từ chất liệu gì mà không hề bị mục nát, nhưng quan trọng là nó không còn đứng vững nữa, nghiêng ngả xiêu vẹo về một bên, không còn ra hình thù gì. Đèn pin vừa lia qua, da đầu tôi liền tê dại đi. Sau bức bình phong kia bỗng hiện lên một bóng người rất kỳ dị.


/502