Đạo Mộ Bút Ký

Chương 347: Trở thành sự thật

/502


Tôi lập tức ngây người, hai chân mềm nhũn ra, toàn thân mất hết khí lực, không dám chớp mắt càng không dám cử động chân tay, đèn pin vẫn giữ nguyên chiếu tới vị trí kia.

Dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, bóng người hiện lên tương đối rõ ràng, điều khiến tôi kinh hãi chính là tư thế của người đó, hình dáng vô cùng quái dị, cả người như là dựng thẳng đứng lên, toàn bộ bả vai dốc xuống như hình tháp. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc đấy là người đó cũng đang di chuyển như tôi ở bên kia, nhưng có vẻ là bóng đen không hề nhúc nhích, chỉ có xác chết mới như vậy.

Lúc đó cảm giác nghẹn thở đã lên tới đỉnh điểm, khả năng đây là chuyện khó tưởng tượng nhất mà tôi từng gặp từ trước tới nay. Thứ đó nếu đứng trên mặt đất bằng phẳng, có thể nảy sinh ra vô số cách giải thích, nhưng đây đang là dưới đáy hồ, nước sâu tới sáu bảy mươi thước, cái bóng kia cứ sừng sững đứng tại đó, không nhúc nhích, tuyệt nhiên không phải là thợ lặn.

Đây rốt cuộc là thứ gì, là yêu quái hay là thủy quỷ?

Không người bình thường nào tồn tại dưới nước mà không cần tới bình dưỡng khí, cũng chẳng có ai có thể đứng thẳng như vậy ở dưới nước. Tôi thầm kinh hãi, lần này con mẹ nó thực sự gặp phải đại nhọ rồi, cái quái vật mà A Quý nói quả thực có thật rồi, giờ có muốn cũng không thể không tin.

Nghĩ tới thủy quỷ, tôi liền nhớ tới ngay những hài cốt mình đang tìm kiếm, đây là một trong những người của đội khảo cổ sau khi bị chết xác vứt vào hồ hóa thành bánh tông sao? Hay là những hồn ma người chết trong thôn này trước kia? Muộn Du Bình và Bàn Tử mất tích là do trúng bẫy của những thứ này ư?

Nếu là bánh tông thì còn xoay xở được, trang bị của tôi có cồng kềnh nhưng cũng sẽ không chạy chậm hơn nó, còn nếu kia là quỷ hồn thì tôi e là mình sẽ thành thế thân cho nó. Nếu Bàn Tử bọn họ gặp nạn, cũng không biết có thể ra giúp tôi được không. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao lúc này, không dám tiến lên cũng không dám xoay người, vì sợ là khi tôi quay lại thứ kia lập tức áp sát tới đây, tôi thà nhìn nó giết mình còn hơn là bỗng nhiên sau lưng có cảm giác khác thường.

Chỉ có thể hết sức dán mắt vào cái bóng kia, nhưng yên lặng trong phút chốc, lại phát hiện cái bóng kia trước sau không chút động đậy nào, cái kiểu bất động này vô cùng khó hiểu, như là tượng đá vậy. Ngay cả một chút di chuyển cũng không nhìn ra được. Đồng thời tôi còn cảm thấy một điểm kỳ quái nữa là cái bóng đen này, con mẹ nó hình như là tôi đã từng trông thấy ở nơi nào rồi.

Cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, có vẻ như là từ trong tiềm thức của tôi dẫn dắn tới, tôi lấy hết dũng khí, cái bóng đứng sau bức bình phong kia làm từng chút từng chút một thay đổi. Mồ hôi lạnh bất giác túa ra, tôi nhìn những biến hóa của bóng đen kia, cảm giác quen thuộc càng lúc càng sâu sắc, thậm chí nó còn áp đảo cả nỗi sợ hãi trong lòng tôi. Bơi qua khoảng bảy thước, cảm giác đó đã đạt tới ngưỡng cực điểm, ngay trong tích tắc đó, tôi chợt nhớ ra: trời ơi, cái bóng kia, bức bình phong kia, chẳng phải là những thứ có trong bức hình mà Sở Ca đưa cho tôi sao.

Trước khi tôi tới thôn Ba Nãi này, tôi đã được xem một bức ảnh, là do tay thủ hạ cũ của chú Ba, Sở Ca gửi cho tôi, mặt trước chụp bên trong một tòa kiến trúc cổ xưa, đập vào mắt là một bức bình phong. Mà sau bình phong lại hiện lên một bóng người mờ ảo. Nhớ tới cái bóng đen đó, hóa ra tại đây tôi cũng gặp một thứ giống y hệt nó.

Vì phía sau bức ảnh kia viết là nhà ma Cách Nhĩ Mộc, lúc đấy tôi đoán là nó được chụp trong khu an dưỡng Cách Nhĩ Mộc, giờ nhìn lại thì chắc tôi đã lầm. Lẽ nào chú thích sau bức ảnh không phải ám chỉ những gì chụp trong đó, cảnh tượng trong bức ảnh kia là chụp nơi này?

Nhưng bức ảnh cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy là chụp dưới nước, nói cách khác, nếu như đúng là chụp nơi này thì thời điểm bấm máy chắc chắn cổ trại vẫn chưa bị chìm trong nước.

Bức ảnh đó sớm nhất cũng phải được chụp cách đây ba bốn mươi năm, chẳng lẽ thời gian cổ trại bị ngập trong nước không xa như tôi nghĩ? ảnh chụp… Bóng đen… Đáy nước…. Lẽ nào Sở Ca đưa cho tôi bức ảnh ẩn chưa một hàm ý mà tôi không biết, bản thân chỉ đơn giản nghĩ nó là một mảnh thư tín thôi sao? Hắn ta đưa cho tôi bức ảnh, cái chính là muốn tôi tới đây tìm thứ hiện lên trong bức ảnh đó ư? Suy nghĩ của tôi đang rõ ràng bỗng nhiên lại bị vô số những thứ quỷ dị lấp đầy.

Thứ khiến cho đầu óc tôi rối lên chính là cái bóng đen kia, trong tấm hình nó có tư thế cổ quái như vậy, hiện nhìn ở đây, bóng đen kia gần như không có chút sai biệt nào.

Nếu như bức ảnh kia thật sự đã chụp nơi này thì chẳng phải là sau khi chụp bóng đen đó cũng không hề di động, trước giờ vẫn luôn luôn đứng tại đây? Vậy không thể nào nó lại là thủy quỷ được, vì lúc ấy nơi này đâu có bị chìm trong nước, bóng đen này chắc hắn là một vật cố định.

Tôi ngây ra một lúc, bỗng lấy hết can đảm, cầm một cục đá lên, huy động chân vịt, từ từ bơi tới chỗ bình phong kia. Lúc tôi tới gần bức bình phong lập tức lấy gạch ném qua, thầm hô một câu bay nào. Nhưng còn chưa nói dứt thì tôi lập tức phải hối hận.

Bình phong bị ngâm nước căn bản không còn chịu lức được nữa, bị tảng đá ném trúng, nó liền đổ ngược lại, đống tạp vật mục nát bay lên như bông tuyết, đập thẳng vào mặt tôi. Tôi lập tức thoái lui về phía sau, cầm đèn pin chiếu lại, nhưng chỉ thấy tất cả đều là những tạp vật trôi nổi. Tôi lấy tay xua hết chúng đi, lấy đèn pin soi lên trước, trong lúc hỗn loạn, giữa những vật đang lơ lửng có một thứ vươn ra, trong chớp mắt liền lao tới chỗ tôi tấn công.

Bị giật mình, tôi vùng vẫy lui về phía sau, đồng thời cầm dao găm trong tay bắt đầu đâm loạn, xiên chọc được mười mấy nhát, chẳng đâm trúng cái gì, dụng cụ hô hấp trên miệng lại rơi ra.

Tôi luống cuống chân tay nhặt lại, trước mắt những tạp vật trôi nổi đã bị dòng nước xua tản ra, thứ vừa rồi lao tới chỗ tôi thực chất là một khúc gỗ. Thầm mắng một tiếng, vung chân đá văng nó đi, rồi lại cầm đèn pin soi về bóng đen sau bức bình phong.

Cái bóng kia vẫn đứng lỳ ở đó, những tạp vật bồng bềnh trong nước từ từ tản ra, hình dạng thật của nó đã ít nhiều hiển lộ. Kia đúng là một sinh vật có hình dáng kỳ quái, có đầu, có tay, có chân, cứ thế đứng im một chỗ. Toàn thân nó bị những vật trôi nổi màu trắng bám vào hiện ra một động tác vô cùng cứng nhắc như người chết, bị treo lên rồi không biết làm thế nào lại sáp hóa, thi thể bị bọc lại. Thoạt nhìn còn tưởng là tượng đá, rất khó có thể hình dung ra được.

Bộ mặt của nó hoàn toàn bị bao phủ, cũng không biết có biểu cảm gì, nhưng nhìn chính xác là một vật bất động, vì nếu có thể di chuyển thì những lắng cặn không đọng lại dày như vậy.


/502