Đế Thiếu Sủng Ngọt Giám Bảo Vợ Yêu

Chương 8: Ngọc bội phượng văn

/1565


Chương 8: Ngọc bội phượng văn

Lên tầng ba, Kiều Dĩ An liền đi vào trong, nhà của bọn họ ở tại căn phòng cuối cùng của tầng ba.

Bên ngoài cửa chống trộm đã bị rỉ sét, trên cửa còn treo một cái gương bát quái, Kiều Dĩ An nhìn cửa nhà quen thuộc trước mắt, lấy ra một chiếc chìa khóa ở trong túi quần.

Mở cửa ra nhìn thử, Kiều Dĩ An phát hiện phòng trong không có một bóng người, nhìn trong phòng đầy rẫy nhưng xấp phù chú chu sa màu vàng quen thuộc, cây gỗ đào trừ tà treo biển hành nghề, đáy lòng cô liền có một chút xúc động.

Mấy thứ này đã tồn tại từ lúc cô có trí nhớ, chúng nó bị Diệp Lâm dán tại mỗi góc tường trong phòng.

Đối diện với cửa vào là một pho tượng Phật xinh xắn, Kiều Dĩ An hơi mím môi, những thứ này đều do Diệp Lâm tìm và bày trí trong nhà vào năm cô ra đời, nghe nói còn là đặc biệt bỏ ra một cái giá đắt để trấn áp kẻ sao chổi khắc cha khắc mẹ như cô.

Đã nhiều năm không thấy cảnh này, giờ nhìn thấy, lồng ngực Kiều Dĩ An vẫn có chút áp lực, may mà lúc này Diệp Lâm không ở nhà, không cần trực tiếp đối mặt với đối phương, cô cũng có thể thở phào một hơi...

Đánh giá căn nhà xưa cũ mười mấy năm trước, Kiều Dĩ An ngựa quen đường cũ trở lại phòng mình, trên mặt tường trong phòng ngủ dán đầy những tờ giấy phù chú chu sa màu vàng dùng để trấn yêu, những thứ này cũng là do Diệp Lâm lấy được từ mỗi lần đi xem bói xong mời đại sư khai quang rồi tự tay dán, viết lên tường, trông vô cùng quỷ dị...

Trong phòng thứ gì cũng nhỏ, một chiếc giường bé tí kề sát với chiếc bàn học nho nhỏ, còn về quần áo gì đó, đều bị vứt vào trong va ly nhét dưới gầm giường, tránh chiếm không gian khác.

Kiều Dĩ An thu lại ánh mắt nhìn đống bùa chú trên tường, cô lôi va ly trong gầm giường ra, cô nghĩ một hồi liền thay chiếc áo sơ mi nam trên người xuống, khoác lên bộ quần áo cũ trước kia, thay quần áo xong cô mới vào phòng của Diệp Lâm, phòng của bà ta khác với phòng cô, phòng Diệp Lâm lớn hơn một chút, nhìn trông có hơi loạn, phía trên giường chính có treo một bức ảnh kết hôn.

Bên trong là hình chụp ảnh cưới, Diệp Lâm mặc một bộ sườn xám màu đỏ dựa vào một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cười cực kỳ ngọt ngào.

Người đàn ông đó là cha cô - - Kiều Minh An, nghe nói lớn hơn Diệp Lâm ba tuổi, là một tài xế lái xe vận tải rất tốt bụng. Mà tên của cô chính là vì Diệp Lâm muốn tưởng nhớ Kiều Minh An nên mới có.

Kiều Dĩ An - - Kiều Ức An*.

(*): Trong tiếng Trung chữ Dĩ () và chữ Ức () đồng âm (Yi)

Ức An, Ức An... Hồi ức về Kiều Minh An...

Kiều Dĩ An cất giọng cười to, cũng không biết đời trước sau khi cô mất, Diệp Lâm có còn nhớ đến đứa con gái là cô này hay không?

Chẳng qua vừa nghĩ liền biết, đại khái là không có khả năng rồi.

Năm đó Kiều Minh An kết hôn với Diệp Lâm được 2 năm thì mất, cho nên Diệp Lâm nhớ đến ông cả đời, mà đời trước cô sớm chiều ở chung với Diệp Lâm hai mươi mấy năm, thứ cô nhận được từ bà ta có lẽ chỉ là ba chữ ‘chết là tốt’ đi?

Đáy mắt Kiều Dĩ An lặng lẽ xuất hiện ý hận, cô nắm chặt tay cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng đến bàn trang điểm của Diệp Lâm, lấy ra một hộp trang sức trong ngăn kéo giữa của bàn trang điểm.

Chiếc hộp này là chiếc hộp bình thường nhất, mộc mạc nhất, ngày thường chỉ dùng để cất dây buộc tóc, hay kẹp tóc gì đó.

Cô nhớ năm đó Diệp Lâm coi miếng ngọc bội phương văn kia là hàng giả nên tùy ý ném vào trong hộp.

Dù sao, chẳng ai nghĩ tới trên người một đứa trẻ mồ côi sẽ đeo vật quý giá đâu nhỉ?

Diệp Lâm còn giữ lại miếng ngọc bội này cũng chỉ để làm vật kỷ niệm mà thôi.

Mở hộp trang sức ra, một miếng ngọc bội dương chi có khắc hoa văn hình phượng, xuất hiện trong trong mắt Kiều Dĩ An, màu trắng ngà trong miếng ngọc bội này còn rõ ràng hơn cả vệt sáng cô nhìn thấy trong chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay bà cụ! Dòng khí màu trắng di chuyển hỗn loạn bên trong miếng ngọc, tràn đầy sinh khí!

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, dòng khí màu trắng ngà kia quả thật đã di chuyển trái phải tạo thành hình phượng hoàng!

Kiều Dĩ An trừng lớn hai mắt, nhìn sự thay đổi trong miếng ngọc kia, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến Bạch Phượng (phượng trắng) đang ngủ đông trong miếng ngọc bội! Nhịp đập trái tim cô càng thêm nhanh hơn!

Cô cảm thấy có một dị tượng gì đó đang xuất hiện trong mắt mình...

Chẳng lẽ Bạch Phượng này muốn chui vào mắt phải của cô để bổ sung cho chỗ thiếu hụt còn lại sao?

Kiều Dĩ An đoán không sai, chỉ thấy Bạch Phượng kia ngẩng đầu lên hót một tiếng trong trẻo, sau đó hóa thành một tia sáng lao vút vào mắt phải Kiều Dĩ An!

Một cảm giác mát rượi sảng khoái đánh thẳng vào não cô, cảm giác còn thoải mái hơn cả vệt sáng toát ra từ trên chiếc vòng ngọc xanh của bà cụ qua đường lan tràn đến khắp nơi trong cơ thể cô! Ngay cả cảm giác đau đớn mệt mỏi khó chịu khi mới vừa bước ra từ trong khách sạn nháy mắt cũng trở thành hư không, hết thảy đều biến mất không thấy!

"Không đúng..."

Cảm giác thoải mái này chỉ duy trì được mấy giây, con Bạch Phượng kia lại chui ra khỏi mắt cô! Nó bay trở lại trong miếng ngọc bội phượng văn rồi lượn vài vòng trong đó!

…………..


/1565