Đế Thiếu Sủng Ngọt Giám Bảo Vợ Yêu

Chương 7: Ngọc bội long văn đời trước

/1565


Chương 7: Ngọc bội long văn đời trước

Kiều Dĩ An nhớ rõ đời trước vào giây phút cuối cùng khi cô muốn chết cháy cùng Bùi Nhã Viện, muốn đồng quy vu tận với đối phương, khiến Bùi Nhã Viện cảm nhận được nỗi thống khổ dày vò trong lửa lớn mà cô đã phải chịu đựng vào mười năm trước.

Nhưng Bùi Nhã Viện lại bất ngờ tránh thoát được khỏi dây thừng, nhanh chân muốn chạy trốn, vào lúc cô ta xoay nắm cửa... Miếng ngọc bội long văn tổ truyền nhà họ Chu đeo trên cổ cô ta liền xuất hiện trong mắt trái của cô!

Kiều Dĩ An hơi híp mắt, nghiêm túc suy nghĩ đến miếng ngọc bội long văn này- -

Chuẩn xác mà nói, miếng ngọc bội long văn này chỉ có thể tính là nửa miếng, nửa miếng còn lại là ngọc bội có hoa văn hình phượng, nó nằm trong tay mẹ Diệp Lâm của cô. Chính bởi vì miếng ngọc bội phượng văn và miếng ngọc bội long văn này là một đôi, cộng thêm Diệp Lâm và Chu Mạn Thanh có vẻ ngoài tương tự nhau, cho nên năm đó Diệp Lâm mới bị nhà họ Chu nhận ra rồi đưa về nhà.

Một đôi sao? Ngọc bội phượng văn?

Kiều Dĩ An sửng sốt, hơi thở trở nên dồn dập, chẳng lẽ cô có thể thấy được ánh sáng xanh, nhưng lại không có cách nào hấp thu luồng sáng trắng khiến cô cảm thấy đặc biệt thoải mái kia là vì một miếng ngọc bội phượng văn này?

Càng nghĩ lại càng thấy đúng, Kiều Dĩ An đổi ý không định trực tiếp về ký túc xá nữa mà quyết định về nhà một chuyến trước.

Vốn dĩ cô không muốn nhanh chóng quay về gặp mẹ Diệp Lâm như vậy, hơn nữa cô còn nhớ đời trước trước khi chết, Diệp Lâm đứng ở dưới lầu, lo lắng gọi to tên của Bùi Nhã Viện, không để ý đến lửa lớn ngập trời mà xông vào bên trong muốn cứu cô ta. Trái ngược hoàn toàn với năm đó khi cô bị Bùi Nhã Viện vu oan phải vào tù, Diệp Lâm lại không thèm tin cô, ngược lại còn mắng cô là nghiệt súc, phẫn nộ giáng cho cô hai cái tát.

Mẹ cô vì Bùi Nhã Viện mà có thể liều mình cứu giúp, nhưng đối với cô lại không hề bố thí cho một chút lòng tin nào! Kiều Dĩ An nghĩ đến đây lại càng không muốn đi gặp đối phương.

Chẳng qua ngọc bội phượng văn kia lại đang ở trong tay Diệp Lâm.

Lúc này, tâm trạng của Kiều Dĩ An có chút phức tạp, cô cắn răng, vẫn quyết định về nhà một chuyến trước, tìm ra miếng ngọc bội phương văn kia rồi nói sau, nếu vô dụng, cô sẽ trả về nguyên chủ...

Nhà của bọn họ là một căn nhà cũ tại phía Tây thành phố, nơi này không lớn, còn chưa đến 50 m², căn nhà này được xây vào nửa thế kỷ trước, vừa cũ lại vừa xập xệ.

Nơi đó cách trung tâm thành phố rất xa, cô ngồi xe công cộng về được đến nhà cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Trên đường ngồi xe về nhà, cô chọn vị trí cạnh cửa sổ, mắt trái cô có nhìn thấy không ít vệt sáng trắng, nhưng những vệt sáng trắng này lại không lớn bằng vệt sáng trắng mà cô nhìn thấy trên chiếc vòng phỉ thúy kia, hơn nữa nó cũng không thuần túy bằng vệt sáng ban đầu cô nhìn thấy.

Điều này khiến cô xác định được một chuyện, đó chính là mắt trái của cô có thể nhìn thấy những luồng khí có màu sắc khác nhau!

... ... ...

"Là Dĩ An đó à! Đã lâu lắm rồi bà Tôn chưa nhìn thấy cháu... trông cháu có vẻ gầy đi nhiều."

Kiều Dĩ An mới vừa lên tầng, liền thấy bà Tôn mở cửa ra, đây là bà lão hàng xóm lâu năm của nhà cô, từ nhỏ đã đặc biệt quan tâm đến cô, nghe nói lúc cô vừa mới sinh ra, nếu không nhờ có bà Tôn thấy cô đáng thương liền chăm sóc quan tâm cô nhiều hơn, chỉ sợ cô đã sớm bị Diệp Lâm làm cho chết đói trong tã lót.

"Vâng, dạo này con bận hoàn thành chương trình học tại trường, qua hai tháng nữa thì tốt nghiệp rồi." Kiều Dĩ An nhìn bà Tôn cười nói.

Đời trước sau khi vào tù, cô chưa từng gặp lại bà Tôn, hơn nữa cũng không có mặt mũi nào mà đi gặp bà ấy.

Lúc này Kiều Dĩ An nhìn thấy bà tựa như nhìn thấy người thân quen thuộc, trái tim buốt lạnh của cô dường như cũng ấm áp hơn nhiều, đã không còn đau đớn như trước kia nữa.

"Giỏi lắm, tối nay đến nhà bà cùng ăn bữa cơm nhé! Bà làm món ăn ngon cho cháu!" Bà Tôn cực kỳ nhiệt tình mời cô.

"Bà Tôn, cháu thật sự xin lỗi... Đợi lát nữa cháu lại phải trở về trường học rồi, không thể ăn cơm tối với bà được." Lần này đến phiên Kiều Dĩ An có chút không thích ứng được, cô nhức đầu, xấu hổ từ chối ý tốt của người ta. Dẫu sao vẫn không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng nên cô có hơi không quen.

"Không sao, lần sau cháu trở về cùng bà ăn cơm cũng vậy." Bà Tôn cười, không chút để ý xua tay, để Kiều Dĩ An có bận việc thì nhanh đi lên kẻo chậm trễ.

Đáy lòng Kiều Dĩ An tràn ngập ấm áp, cô lớn đến chừng này, chỉ sợ trên thế giới cũng chỉ có bà Tôn là quan tâm đến cô nhất, đời này cô nhất định sẽ báo đáp bà ấy thật tốt!

…………..


/1565