Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 30 - Chương 27

/71




Thời Diệu nói xong cũng ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, cậu nhớ đến dáng vẻ Du Thanh Quỳ đếm những chú mèo trong vườn nhà cậu, nói: “Có điếm được có bao nhiêu ngôi sao không?”

Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: “Nhiều quá, không đếm hết được, đừng lừa tôi đếm những ngôi sao.”

Thời Diệu cười một cái, sau đó duỗi ngón tay đếm từng ngôi sao trên trời: “Một, hai, ba, bốn…..”

Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ, rồi lại nhìn những ngôi sao trên trời. Đêm hôm nay bầu trời có quá nhiều sao. Một lát sau, Thời Diệu còn đang đếm sao, Du Thanh Quỳ đi về phía cậu, nhón chân ngồi bên cạnh cậu.

Đêm mùa thu, trên núi rất mát mẻ, từng cơn gió nhẹ thổi đến, thổi tung những sợi tóc ở hai bên thái dương vào mặt Du Thanh Quỳ. Cô quay mặt đi sửa lại đầu tóc, sau đó ánh mắt của cô lại rơi vào gò má của Thời Diệu.

A.

Đột nhiên Du Thanh Quỳ phát hiện Thời Diệu cũng rất đẹp trai, hóa ra lúc trước do cô có thành kiến với cậu, nên mới không phát hiện ra cậu cũng rất đẹp trai sao? Du Thanh Quỳ thong thả chớp mắt, từ từ ngắm ngò má Thời Diệu.

Đột nhiên Thời Diệu lại quay đầu sang, khiến Du Thanh Quỳ giật mình một cái.

“Bên này còn hai ngôi sao nữa.” Thời Diệu nhìn thẳng vào mắt Du Thanh Quỳ. Đôi mắt cô sáng bừng trong bầu trời đêm, còn sáng hơn cả những ngôi sao trên trời. Nhất là những lúc cô nháy mắt, thế giới cũng sáng bừng hoặc mờ tối trong cái nháy mắt đó.

“Cái gì?” sự ngạc nhiên trong mắt cô cũng rút đi, dần dần hiện lên chút mờ mịt không rõ.

Thời Diệu nhếch nhếch khóe môi, cười.

“Cái gì vậy?” Du Thanh Quỳ không hiểu nhíu mày.

“Nghe nói ban đêm trên núi có đom đóm, có muốn đi xem một chút không?” Thời Diệu hỏi.

“Đom đóm?” Du Thanh Quỳ suy nghĩ một lát: “Tôi chỉ nhìn thấy trong phim hoạt hình thôi.”

Thời Diệu nhảy xuống khỏi tảng đá, nói: “Đi thôi.”

Chỗ dựng lều của trường Lục Trung không hoàn toàn thuộc về đỉnh núi, mà là một chỗ rất bằng phẳng. Thời Diệu đưa Du Thanh Quỳ đi qua một vùng lều bạt tối om, sau đó tiếp tục đi lên núi. Khoảng cách từ chỗ dựng lều đến đỉnh núi cũng không xa.

Du Thanh Quỳ đi một đoạn thì có chút do dự, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Diệu ở phía trước.

Thời Diệu dừng lại quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Đau chân sao?”

“Không có.” Du Thanh Quỳ lắc đầu, cô cũng không giải thích gì, cũng không đi về phía Thời Diệu, mà đứng tại chỗ, giống như đang rối rắm điều gì đó.

Thời Diệu đành phải bước lại hai bước, đứng trước mặt Du Thanh Quỳ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc này Du Thanh Quỳ mới nói: “Bây giờ là nửa đêm, lên núi sẽ gặp nguy hiểm.”

Thời Diệu ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nói: “Đi không đến mười phút sẽ đến nơi.

Du Thanh Quỳ càng nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng nguy hiểm….”

Thời Diệu ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười ha ha, cười đến mức không đứng lên được.

“Này, cậu đừng cười nữa.” Gương mặt Du Thanh Quỳ có chút không được tự nhiên, bắt đầu đỏ bừng.

Thời Diệu nheo mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ, trong giọng nói có chút vui vẻ không kìm chế được, cậu hỏi: “Cậu sợ tôi làm ngã cậu vào bụi cỏ sao?”

Vì bị vạch trần nên gương mặt Du Thanh Quỳ có chút quẫn bách, càng thêm đỏ. Cô không muốn thừa nhận, nói dối: “Không phải, tôi không có ý đó….”

Thời Diệu cười vỗ vỗ đầu cô, nói: “Vậy cậu về đi, tôi đi một mình.”

Thời Diệu đứng thẳng lên, hai tay đút túi quần, xoay người, từ từ đi lên núi.

Du Thanh Quỳ sờ sờ chỗ bị Thời Diệu vỗ, cô đứng tại chỗ một lát, ngẩng đầu nhìn những vì sao, lại nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, dằn lòng, chạy chậm đuổi theo Thời Diệu.

Thời Diệu nhịn cười, giống như lơ đãng hỏi: “Không sợ tôi bắt nạt cậu sao?”

“Cậu là người tốt.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc nói.

Thời Diệu không nói gì, cậu nhìn qua bụi cỏ không đến đầu gối. Vẫn không thể nhịn được buồn cười.

Đường lên đỉnh núi là một đường mòn do thềm đá tạo thành, mỗi khối đá đều đặt tùy ý, khoảng cách cũng không đều. Hai bên đường là cỏ dại mọc.

Mỗi bước đi của Du Thanh Quỳ đều rất cẩn thận, cô sợ không cẩn thận sẽ ngã.

Thời Diệu quay đầu vươn tay về phía Du Thanh Quỳ.

“Cám ơn.” Du Thanh Quỳ vững vàng cầm lấy tay của Thời Diệu, đi theo cậu qua đường mòn nhỏ hẹp. Du Thanh Quỳ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở cổ tay Thời Diệu. Sau đó cô chậm rãi rời ánh mắt lên trên, nhìn Thời Diệu đang ở trước cô. Người cậu cao, chân lại dài, Du Thanh Quỳ phải bước nhanh hơn mới đuổi kịp bước chân của cậu lên trên, Thời Diệu lại ngược lại, mỗi bước đi đều rất nhàn nhã, ung dung, thoải mái.

Gió đêm thổi qua, cỏ dại ở hai bên đường có chút lộn xộn, gần như che hết phần đường phía trước, chỉ có thân hình cao ngất của Thời Diệu ở trong bụi cỏ như ẩn như hiện.

Du Thanh Quỳ khẽ nắm chặt tay cậu.

Thời Diệu quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày: “Bên chân cậu có rắn.”

Du Thanh Quỳ hét một tiếng, D,i,ễ,n, ,đ,à,n, ,l,ê, ,q,u,s,y, ,đ,ô,n, ba chân bốn cẳng chạy lên, cả người đâm vào lồng ngực Thời Diệu, còn dẫm lên chân cậu, vội vàng nói: “Đi nhanh, đi nhanh. Đi nhanh lên.”

Thời Diệu “A” một tiếng, động tác rất tự nhiên ôm Du Thanh Quỳ vào lòng, che chở cô lên núi.

Đáng tiếc, dù có chậm như thế nào, cũng chỉ khoảng mười phút đi đường.

……

Đứng trên đỉnh núi, Du Thanh Quỳ có chút buồn bã nhìn bốn phía, nói: “Không có đom đóm, quả nhiên nó chỉ có trong phim hoạt hình này nọ thôi…”

“Nó còn đang ngủ, tỉnh ngủ sẽ ra.” Thời Diệu tùy ý nói.

“Lừa người.” Du Thanh Quỳ không hề tin.

“Tôi không hề lừa người, đom đóm cũng phải ngủ, chỉ là ngủ ít hơn người, cứ đến lúc hừng đông mới ra.” Thời Diệu ngồi xuống một tảng đá cao, hai tay khẽ chống, cả người cậu ngồi lên tảng đá buông thõng cặp chân dài ở dưới.

Du Thanh Quỳ có chút tin, cô nhìn bốn phía vẫn không thấy đom đóm, lúc này mới đi về phía Thời Diệu. Cô học Thời Diệu quay người, muốn chống tay ngồi lên tảng đá.

Nhưng mà…

Cô không


/71