Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 31 - Chương 28

/71


Hắc Diệu: Tôi đây.

Hắc Diệu: Mấy hôm trước tôi bị rơi mất điện thoại.

Hắc Diệu: Tôi không tức giận.

Cứ nửa tiếng đồng hồ Hắc Diệu lại trả lời một câu, nhưng mà vẫn luôn trong trạng thái chưa đọc.

Không thể nha.

“Không phải cũng bị rơi mất điện thoại chứ?” Thời Diệu cười một tiếng, cậu ném điện thoại lên ghế sofa, quay người vào phòng ngủ ngủ. Sáng thứ hai, lúc cậu thức dậy, cậu xem di động thì phát hiện cả ba tin nhắn cậu gửi cho cô lúc tối qua đều trong trạng thái chưa đọc.

Thời Diệu quay đầu nhìn vali hành lí ở bên cạnh.

“Cậu nhỏ.” Lâm Tiểu Ngộ đeo balo đi từ trên lầu xuống. “Bao giờ thì cậu về?”

“Thứ sáu.” Thời Diệu kéo vali hành lí cùng đi ra ngoài với Lâm Tiểu Ngộ. “Cậu gọi điện cho dì Tôn rồi, buổi chiều dì ấy sẽ đến. Mấy ngày này dì ấy sẽ nấu cơm cho cháu, cháu đừng ăn ở bên ngoài.”

“Cháu biết rồi ạ.” Lâm Tiểu Ngộ gật gật đầu.

Lúc sắp chia tay với Lâm Tiểu Ngộ, Thời Diệu do dự một chút nói: “Thời gian còn sớm, cậu đưa cháu lên lớp.”

“A? Cũng không xa. . . .” Lâm Tiểu Ngộ quay lại nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt mơ màng.

Thời Diệu đưa Lâm Tiểu Ngộ đến cổng trường, nhìn Lâm Tiểu Ngộ vẫy tay chào cậu rồi đi vào trường, Thời Diệu đứng tại chỗ một lát rồi cũng đi vào theo.

“Cậu nhỏ, cậu. . . .” Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc dừng lại.

“Cậu vào phòng học cầm chút đồ.” Thời Diệu bước những bước chân dài, lười biếng đi vào phòng học.

. . .

Đến cửa phòng lớp ba, ánh mắt Thời Diệu nhẹ nhàng đảo qua, trong mắt chợt lóe lên chút thất vọng. Cậu đứng yên tại chỗ không đi vào trong.

“Cậu nhỏ, không phải cậu muốn vào lấy đồ sao?” Lâm Tiểu Ngộ quay người lại nhìn cậu.

“Đột nhiên cậu lại nhớ ra nó không ở trong phòng học.” Thời Diệu quay người đi xuống lầu dưới.

“Cậu nhỏ hôm nay là lạ. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói lầm bầm, cô nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Thời Diệu bước chân xuống lầu, anh thấy bóng dáng của người nào đó đang mặc váy màu bạc hà, lúc này anh mới thả chậm bước chân, chậm rì rì đi xuống lầu.

Du Thanh Quỳ mặc một chiếc váy dài màu bạc hà, lqd, chỉ lộ ra cái mắt cá chân trắng như tuyết. Cô đeo một chiếc balo màu trắng, bên cạnh chiếc balo có cái tai thỏ lông xù đang rủ xuống. Con thỏ nhỏ cũng nhảy lên nhảy lên theo những bước chân đang bước lên cầu thang của cô.

“Chào buổi sáng.” Thời Diệu đứng đối diện với cô.

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn Thời Diệu, gương mặt vốn không có biểu tình gì cũng nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Hình như tâm trạng của cậu rất tốt.”

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cười nói: “Mỗi ngày tôi đều muốn mình thật vui vẻ bắt đầu một ngày mới mà.”

Thời Diệu ‘A’ một tiếng, hình như có lời muốn nói, cậu vẫn đứng ngăn cản trước mặt Du Thanh Quỳ.

“Cậu lại không đi học sao?” Du Thanh Quỳ hồn nhiên không hề phát hiện ra, cô hỏi.

“Tôi xin nghỉ, mấy ngày nữa sẽ không đến.”

“Là thế à.” Du Thanh Quỳ cong cong khóe mắt, cô lại bước thêm một bậc cầu thang.

Thời Diệu suy nghĩ một chút, yên lặng nghiêng người tránh ra. Lúc Du Thanh Quỳ đi qua người cậu, cậu lại gọi cô quay lại.

“Du Thanh Quỳ.”

“A?” Du Thanh Quỳ xoay người lại, nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt nghi ngờ, chờ cậu nói tiếp.

“Mấy ngày tôi không ở đây, kẻ ngốc nghếch về học hành Lâm Tiểu Ngộ kia có gì không hiểu thì cậu giúp nó một chút nhé.”

Du Thanh Quỳ lập tức nhíu mày, phản đối: “Tiểu Ngộ không phải người ngốc nghếch, cậu ấy chỉ là bị thiếu nhiều chương trình học mà thôi.”

“Đâu có gì khác nhau.” Thời Diệu nhìn chằm chằm vào hai hàng lông mày nhỏ đang nhíu chặt lại của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ cắn môi, cô cũng không muốn tranh cãi với Thời Diệu về vấn đề này. Cô không vui vẻ trả lời một câu lấy lệ ‘Tôi sẽ’, sau đó quay người chạy chậm lên lầu.

Thời Diệu tựa lưng vào lan can nhìn theo bóng lưng của Du Thanh Quỳ biến mất ở cửa phòng học, sau đó cậu lấy điện thoại ra mở khung tin nhắn cá nhân, vẫn không có trả lời.

Hắc Diệu: Tiểu mê quỳ?

Thời Diệu đứng tại chỗ chờ năm phút, đột nhiên cậu lại nhớ ra Du Thanh Quỳ đi học không mang theo điện thoại. Cậu cười một tiếng, nhét di động vào túi quần, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Nếu còn không đi thì sẽ không kịp máy bay.

. . . . . .

Thời Diệu ngồi hơn mười tiếng


/71