Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 46 - Chương 45

/53




Tây Mễ cầm đống áo mưa lên nhìn Ứng Khúc Hòa đang để trần, anh nói câu đó là đang ám chỉ cái gì?

Cầm thú...

Hóa ra Điềm Giản nói đúng, Ứng Khúc Hòa thật sự là cầm thú, còn là loại cầm thú trong ngoài bất nhất!

Tây Mễ quay đầu, cổ ửng đỏ, xoay người nhanh chóng nhét cái hộp sắt vào trong tủ, che mặt cúi đầu định đi ra ngoài, nhưng bức tường thịt người tản ra hormone Ứng Khúc Hòa này lại đứng ở cửa, chặn lối ra duy nhất của cô.

Ứng Khúc Hòa vươn tay qua, bắt lấy vai cô, Mấy thứ đó, thật ra là...

Tây Mễ phản xạ có điều kiện hất tay anh ra, cúi đầu hoảng loạn nói: Anh đi ra ngoài được không? Em... Em thật sự chưa sẵn sàng. Quá nhanh, em... em chưa chuẩn bị tâm lý.”

Nói xong câu đó Tây Mễ cảm thấy mình đã dùng hết cả sức lực từ thuở hồng hoang, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Hửm?” Đôi mày nhíu chặt của Ứng Khúc Hòa giãn ra, khóe mắt đầy ý cười, Được rồi, anh đi ra ngoài, lát anh lại vào.

“??”

Ứng Khúc Hòa lấy đồ ngủ từ trong tủ ra, quay người đi phòng sách. Tây Mễ nhìn chằm chằm vào cửa, ngây một lúc một bưng khuôn mặt nóng bỏng, kịp phản ứng lại.

Aaaa…

Đây là phòng của ba ba tôn đạo mà!!

Cho nên, có phải anh đã nghĩ nhầm là cô đang chuẩn bị không?

Lát nữa lại vào là có ý gì?

Tim Tây Mễ sắp nhảy ra tới nơi, cô chưa từng quẫn bách như vậy bao giờ. Cô dán vào cửa, dựa thêm vài phút, mới mở he hé một khe ra, ló đầu nhìn ngoài hành lang, xác nhận không có Ứng Khúc Hòa mới rón ra rón rén đi về phòng mình.

Đến cửa phòng ngủ, tay vừa sờ vào nắm đấm cửa, đã bị Ứng Khúc Hòa đi từ phòng sách ra gọi lại, “Tắm xong nhanh vậy?”

Tây Mễ đỡ trán, rối rắm cắn cắn môi, hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thường lại, xoay người nhìn Ứng Khúc Hòa, thản nhiên đối diện với ánh mắt của anh, “Em về phòng tắm.”

“Hửm? Không cầm sữa tắm à?”

Tây Mễ cuộn cuộn ngón tay, bàn tay trống không khiến cô lúng túng vô cùng.

Rõ ràng người nên lúng túng phải là Ứng Khúc Hòa mới đúng, vì sao lại biến thành cô?

Tây Mễ hít sâu một hơi, không biết nên nói gì cho phải, Ứng Khúc Hòa vẫy tay với cô: “Em đi theo anh vào đây, cho em xem cái này.”

Tây Mễ định kiêu ngạo từ chối, nhưng hai chân vẫn không khống chế được mà theo sát anh vào phòng sách.

Lần đầu tiên vào phòng sách của Ứng Khúc Hòa, Tây Mễ kinh ngạc.

Diện tích phòng sách lớn gấp đôi phòng ngủ của cô, ba mặt tường đều dựng giá sách cao đến tận trần nhà, xếp đầy các loại sách. Mặt tường bên phải cửa vào chỉ có thuần một sắc sách ngoại ngữ, với ít nhất là ba thứ tiếng trở lên.

Vậy, ba ba tôn đạo biết bao nhiêu thứ tiếng tất cả đây?

Ứng Khúc Hòa đến trước bàn, ngón tay thon dài trượt trên bàn điều khiển con trỏ chuột của laptop, ấn vào đâu đó, giương mắt nhìn cô: “Qua đây nào.”

Tây Mễ đi qua, nhìn màn hình, là bản vẽ thiết kế mặt phẳng của một nhà hàng.

Ứng Khúc Hòa kéo ghế ra cho cô, ý bảo cô ngồi xuống.

Cô ngồi xuống, nắm chuột, bắt đầu kéo xem bản vẽ hiệu quả mặt bằng kiến trúc. Diện tích mặt bằng không lớn, nhưng phân chia khu vực rất rõ ràng, những gì nên có của một nhà hàng đều có đủ.

Cách chia khu của nhà hàng rõ ràng không phải của nhà hàng Trung Quốc truyền thống.

Cô quay đầu lại hỏi: “Anh định kết hợp Trung Tây?”

Ứng Khúc Hòa chống một tay lên bàn, tay còn lại khoác qua vai Tây Mễ, cầm chặt chuột, mở bản vẽ hiệu quả lập thể mặt trước nhà hàng.

Anh cúi xuống, nhốt cả người Tây Mễ vào lòng. Tây Mễ ngượng ngùng khom lưng cúi đầu xuống, gần như nằm cả xuống bàn. Tư thế mập mờ kiểu này, cản trở hầu hết không khí lưu thông, khiến cô không hít thở bình thường nổi.

Ứng Khúc Hòa giải thích: “Trước thị trường hiện nay, tập đoàn Ứng thị dự tính phát triển một nhà hàng kết hợp Trung Tây, kết hợp món Trung Quốc và món phương Tây.”

Tây Mễ khó hiểu: “Vì sao không phát triển nhà hàng Tây thuần túy?”

“Chẳng lẽ em cho là tập đoàn không có nhà hàng Tây trực thuộc à?” Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn sườn mặt cô, hơi thở phả lên thái dương cô, vài sợi tóc hạt dẻ quăn quăn bay lên theo.

Tây Mễ xoa xoa thái dương, lặng lẽ gạt tóc sau tai ra trước, che đôi má đang đỏ lên, “Ừm… Xem bản vẻ hiệu quả, không tồi đâu.”

Ứng Khúc Hòa nói: “Em nhìn kỹ xem, có ý kiến gì không.”

Tây Mễ nhìn kỹ lại bản vẽ, nghĩ nghĩ, nói: “Em thấy kiểu thiết kế này vẫn còn Trung quá, chưa đủ lãng mạn, chưa đủ không khí. Nếu có thể thì nên Âu hóa hơn…”

Tây Mễ nhớ tới Carmel*, hỏi Ứng Khúc Hòa: “Anh đến Carmel bao giờ chưa? Nếu muốn làm nhà hàng kết hợp Trung Tây, em đề nghị phong cách thiết kế bên ngoài nhà hàng nên thiết kế theo kiểu Âu, có thể thêm yếu tố Trung hóa thích hợp nếu muốn.”

(* Carmel: một thành phố thuộc bang California, Mỹ. Nổi tiếng với khung cảnh thiên nhiên và lịch sử nghệ thuật phong phú; cùng rất nhiều khách sạn, nhà hàng và những vị khách… đi dạo dắt chó)

Ứng Khúc Hòa gật đầu: “Được, anh sẽ đưa ý kiến của em cho nhà thiết kế. Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

Tây Mễ gật đầu, rời khỏi bàn máy tính, đi được vài bước, lại xoay người, chọc chọc ngón tay vào nhau, nhìn anh.

Ứng Khúc Hòa: “Còn việc gì nữa à?”

Tây Mễ đặt mông ngồi xuống nền thảm tatami, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Ứng Khúc Hòa ngồi xuống.

Ứng Khúc Hòa cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người ngối cạnh nhau, bầu không khí hơi tế nhị. Tây Mễ tiếp tục cúi đầu, chọc chọc ngón tay với nhau, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ba ba tôn đạo, em thấy quan hệ của chúng ta phát triển quá nhanh đó? Anh nói thật đi, anh chuẩn bị thứ đó từ khi nào rồi?”

“Thứ nào?” Ứng Khúc Hòa nghiêm túc hỏi lại cô.

Tây Mễ: “Durex đó…”

Ứng Khúc Hòa nhướng mày hỏi cô: “Thứ đó chuyển vào đây sớm hơn cả em.”

“??” Tây Mễ khiếp sợ.

Thì ra anh đã sớm chuẩn bị rồi, nói cách khác, trước khi cô chuyển vào, anh cũng có qua lại với những người phụ nữ khác.

Trời ạ.

Điềm Giản đúng là đồ lừa đảo, còn bảo anh là lão xử nam nữa chứ.

Tây Mễ hít sâu một hơi.

Được rồi, đều là người trưởng thành cả rồi, anh cũng đã đến tuổi đấy, còn xuất sắc như thế, ngủ với phụ nữ cũng chuyện bình thường.

Hu hu hu… Nói thì thế, nhưng lòng vẫn khổ sở.

Tây Mễ đang buồn bã đau khổ, Ứng Khúc Hòa lại nói tiếp: “Trước khi em chuyển vào, anh cả và Điềm Giản đã từng ở chỗ anh một thời gian. Điềm Giản rất thích phòng quần áo của phòng ngủ anh, họ đã từng chiếm dụng phòng ngủ của anh, thứ đó là do họ để lại.”

“…”

Thì ra kẻ cầm thú thật sự không phải là Ứng Khúc Hòa.

Mà là Ứng Sênh Nam!

Tây Mễ lặng lẽ đau lòng thay cho Điềm Giản.

Ứng Khúc Hòa vươn tay sờ ót cô: “Em không cần phải ngại, đến lúc chúng ta đi đến bước đó cũng phải dùng thứ ấy. Hồi trước anh giữ lại nó, là để phụ trách với bạn gái tương lai. Hiện tại giữ lại nó, là để phụ trách với em.”

“…” Tây Mễ che mặt, mặt cô nóng đến độ chiên được trứng rồi.

Cô không biết vì sao Ứng Khúc Hòa có thể nói những lời này một cách tự nhiên như vậy, chẳng lẽ anh không thấy thẹn sao?

Tây Mễ bỗng rất tò mò một vấn đề, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh xem AV bao giờ chưa?”

Ặc… Tây Mễ muốn bóp chết chính mình.

Sao cô lại hỏi vấn đề này?

Vấn đề này anh thật sự không tiện trả lời, anh hỏi lại: “Em xem rồi à?”

Aaaa…

Tây Mễ sắp nổ tung.

Ba ba tôn đạo, anh có thể vô sỉ hơn được không?

Ứng Khúc Hòa cong môi cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Được rồi, đi nghỉ đi, hai người trưởng thành còn ngồi xếp bằng nói chuyện với nhau như vậy, có lẽ anh sẽ không nhịn nổi mà làm chuyện muốn làm mất.”

Tây Mễ nhanh chóng đẩy tay anh ra, rụt lại đằng sau.

Anh đang nhuộm đen tâm hồn cô đó!

….

Giữa trưa hôm sau.

Tây Mễ giới thiệu canh kim thang xào nấm dại cho khách ở khu đồ chay xong, trên đường về khu đồ mặn thì nghe thấy một tiếng chó sủa rõ to.

Sau đó là tiếng soi tru “à hú à hú”

Tiếng kêu quen thuộc khiến Tây Mễ suýt cho là mình gặp phải ảo giác.

Quản lý khu đồ mặn vội mang theo nhân viên phục vụ tới đó, hình như có việc lớn xảy ra. Tây Mễ tiện tay giữ một đầu bếp bên đó lại, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Đầu bếp nam vội nói: “Vừa rồi tôi đang giới thiệu món cho khác ở lầu Minh Nguyệt, một con Lưng Đen trưởng thành đột


/53