Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 48 - Chương 47

/53


Edit: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Ứng Khúc Hòa kéo mũ lên, thò tay nhéo nhẹ mặt cô.

Chắc anh đã phải đánh cuộc hết vận hoa đào cả đời này rồi mới đợi được cô.

Tây Mễ cọ cọ cổ anh, đi khập khiễng đầy mệt mỏi, buông anh ra hỏi: Sau này anh đến công ty, liệu cấp dưới có bàn tán về anh không?

Ứng Khúc Hòa nhìn cô: Bàn tán gì? Rằng dù anh không còn tóc, nhưng vẫn đẹp nứt trời sao?

Tây Mễ: ... Được, rất Ứng Khúc Hòa.

Mai dậy sớm chút, anh chợt nhớ tới một món ăn sáng, muốn đăng lên blog. Ứng Khúc Hòa lấy điện thoại ra, mở blog cho cô xem, Anh đăng ký một tài khoản khác, không dùng blog Mỹ Thực Đạo kia nữa, sau này sẽ dùng tài khoản mới đăng món ngon mà hai ta làm, hy vọng sẽ ghi lại từng chút một về cuộc sống của chúng ta.

Tây Mễ nhìn ID blog… Anh Và Em.

Trông chẳng giống blog mỹ thực chút nào? Tây Mễ ngẩng đầu nhìn anh, Hơn nữa giọng với tay của anh, ai chẳng nhận ra, dù có đổi tài khoản người ta cũng biết thôi, không phải à?

Ừ, anh cũng nghĩ đến chuyện này rồi. Ứng Khúc Hòa hơi dừng một chút, nói, Cho nên chỉ đăng ảnh thôi.

Vậy cũng được. Tây Mễ hơi tiếc nuối, Cứ thế mà bỏ mấy ngàn vạn fan, có phải quá đáng tiếc không?

Không tiếc đâu, từ khi thân phận của Mỹ Thực Đạo bị lộ ra, tài khoản này đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa rồi.

---- Anh Và Em.

Đây không phải là một blog mỹ thực, mà là nơi ghi chép lại tất cả về cuộc sống của bọn họ.

Bài đăng đầu tiên của Anh Và Em là về một bữa sáng rất đơn giản của người Trung Quốc, một đôi bánh mì hình bông hoa, một đôi màn thầu đáng yêu lớn chừng quả đấm.

Qua bàn tay bày biện của Ứng Khúc Hòa, thêm chút rau quả trang trí, màn thầu cũng trở nên rất xì-tai.

Ứng Khúc Hòa đăng ảnh thành phẩm lên blog, kèm thêm dòng chữ: Ở cùng cô ấy, biết thêm một sắc màu mới… Pink.

… Màu hồng.

Bài post đầu tiên được tải lên, lượng fan từ 1, lập tức tăng lên 10.

Trừ năm fan zombie*, còn có bốn fan thật.

(* fan zombie: fan giả, dùng tiền để mua “theo dõi” trên blog, trên web, nói chung là như kiểu tạo tk giả để câu like trên fb mình á, fan có tiếng mà không có miếng á)

… Thiên Sơn Đồng Mỗ: Bữa sáng trông rất ngon, bày biện rất đẹp, màn thầu mà cũng bày ra được kiểu cách Tây, quá trâu.



Thứ ba đi làm, Tây Mễ vừa vào Ứng Thực Hiên thì gặp quản lý nhân sự chào hỏi cô: Chào buổi sáng Tây Mễ, mũ đẹp quá!

Tây Mễ nắm chặt quai balo, đáp một câu Chào buổi sáng , nhanh chóng chạy đi.

Cô về phòng thay đồ, nhìn gương thay quần áo xong, đến lúc đội mũ đầu bếp lại xoắn xuýt. Bất kể làm thế nào, cái mũ đầu bếp vẫn không thể che đi sự thật rằng cô không còn tóc.

Cuối cùng dứt khoát từ bỏ, hít sâu một hơi, ra khỏi phòng.

Tây Mễ bước vào phòng bếp, các đồng nghiệp đang họp buổi sáng, cô tới hơi muộn, lúc đi vào, tất cả những ánh mắt đều tập trung lên người cô. Quỷ Yên Thương nhìn cô, hài lòng gật đầu cười, để cô vào đội ngũ họp buổi sáng.

Một đám đầu bếp nam lơ mơ không rõ, một cô gái đang yên đang lành thế lại tự dưng cạo trọc đầu?

Quỷ Yên Thương tổ chức họp sáng như thường lệ, xong rồi tìm người phụ trách khu đồ chay. Ông nói: Từ ngày mai, Tây Mễ và Lưu Dương không cần phải chịu trách nhiệm ở khu đồ chay nữa, ba tháng tới cũng không cần đến Ứng Thực Hiên, hai đứa tới nhà hàng Triều Đường để huấn luyện, tham gia tiệc chính phủ ba tháng sau.

Lý Quốc Lương – sư đệ của Quỷ Yên Thương phụ trách việc chọn đầu bếp xuất sắc từ mỗi nhà hàng và tiệm cơm. Tây Mễ và Lưu Dương được chọn vào tham gia huấn luyện cho tiệc chính phủ, trong thời gian đó họ vẫn được lĩnh lương và tiền thưởng như cũ, ngoài ra phí ăn ngủ nghỉ, v.v... đều do Ứng Thực Hiên chịu trách nhiệm.

Nếu có thể thành công tham gia tiệc chính phủ, họ sẽ trở thành vinh dự của Ứng Thực Hiên.

Sau buổi họp sáng, Lưu Dương tặc lưỡi nói: Tây Mễ, cô cũng chịu bỏ được cơ à.

Không sao cả, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ vì tiệc chính phủ mà bỏ đi mái tóc thôi, đúng không? Tây Mễ tay cầm cán dao, giữa những nhát lên xuống nhanh chóng, củ cải trắng đã biến thành từng sợi tơ trắng ngọc.

Chưa chắc, có lẽ tôi sẽ càng thích chưng diện hơn, nếu là một cô gái, tôi cũng không dám cạo trọc đâu. Anh ta ngồi xổm xuống, cười nói: Nhưng vóc người cô nhỏ nhắn, dù cạo trọc cũng vẫn ưa nhìn. Mà sao gần đây Mỹ Thực Đạo không cập nhật video nữa vậy? Ân ái cũng không thèm khoe, mấy bông hoa chúng tôi đây đều phải cảm ơn này.

Tây Mễ lặng lẽ nói cho anh biết: Blog của Mỹ Thực Đạo, hẳn sau này sẽ không dùng nữa.

Gì cơ? Trời ạ, nam thần của chúng tôi cứ thế mà bỏ chúng tôi đi sao?

Đúng rồi, Lưu Dương. Tây Mễ hỏi anh, Tiếng Pháp của anh như thế nào?

Lưu Dương cười, hơi khiêm tốn: Cũng được, chuyên ngành đại học của tôi là tiếng Pháp, sau này được Quỷ Yên Thương sắp xếp cho đi Pháp học làm điểm tâm, không thành vấn đề.

Ừm, học giao lưu cơ bản bằng tiếng Pháp trong vòng một tháng, có khó lắm không? Tây Mễ nói, Trước tám tuổi tôi vẫn luôn ở Mĩ, phát âm tiếng Pháp... chắc sẽ hơi khó với tôi. Giống kiểu người nói tiếng phổ thông quen rồi ấy, mà bỗng dưng phải nói tiếng Quảng Đông, chuyển bất chợt như thế là quá khó, có cách nào để tôi học cấp tốc không?

Lưu Dương có vẻ khó xử: Cái này hơi... Hay cô đi mua vài quyển từ điển tiếng Pháp đi, luyện từng từ một?

Thế phải học đến tận năm nào tháng nào chứ!

Xế chiều Tây Mễ và Lưu Dương đi nhà hàng Triều Đường gặp người phụ trách tiệc chính phủ lần này - Lý Quốc Lương, sư đệ của Quỷ Yên Thương. So với Quỷ Yên Thương, Lý Quốc Lương mới đúng là điển hình của đầu bếp Trung chính thống. Tây Mễ và những đầu bếp khác tiến hành một cuộc họp ngắn gọn, Lý Quốc Lương thông báo qua những việc họ phải chú ý trong ba tháng này, và bài kiểm tra cần làm.

Đầu bếp làm tiệc chính phủ được sàng lọc và tuyển chọn rất nghiêm ngặt, không chỉ có yêu cầu về ngôn ngữ, còn yêu cầu cả về bằng cấp. Cân nhắc tới độ hot của Tây Mễ trên mạng, phần bằng cấp này lại được tiết kiệm đi.

Đầu bếp tham gia quốc yến đều phải được thẩm tra chính trị, ba đời trong nhà đều không được có ghi chép phạm tội trái pháp luật.

Rời khỏi Triều Đường, Tây Mễ đi đăng ký một lớp tiếng Pháp tối từ sáu giờ đến chín giờ, cầm list sách mà giáo viên đưa, đến tiệm sách.

Ở tiệm sách, cô nhận được điện thoại của Ứng Khúc Hòa.

Em ở đâu? Anh đi đón.

Tây Mễ: Tầng hai tiệm sách Tân Triều, em định mua vài quyển sách.

Ứng Khúc Hòa hỏi cô: Ăn cơm chưa?

Tây Mễ một tay cầm điện thoại, một tay lướt qua một loạt những đầu sách, lắc đầu: Chưa.

Muốn ăn gì? Anh đặt cho sớm.

Tây Mễ thấy một quyển sách dạy nấu ăn nguyên văn tiếng Pháp, thuận tay mở ra, thấy bánh crêpes sầu riêng, lập tức lên cơn thèm: Em muốn ăn bánh crêpes sầu riêng.

...

Tây Mễ chọn vài quyển sách, đi từ trong mấy giá sách ra, thấy Ứng Khúc Hòa mặc đồ thường ngày, đội mũ len đen, tay ôm một túi nilon, đi lên cầu thang, thong thả tới chỗ cô.

Nhìn Ứng Khúc Hòa mặc âu phục, sơ mi trắng chán rồi, quần áo thường ngày trong tủ anh lại thành dòng nước trong . Quần áo thường ngày dỡ đi sự ổn trọng được tháng năm mài luyện này của anh, không khỏi xóa bớt đi khoảng cách về tuổi tác của hai người, dường như ngay cả khí chất của anh cũng trẻ lại.

Có lẽ là do cách ăn mặc, Ứng Khúc Hòa bị coi là sinh viên.

Quản lý khu sách chừng ba mươi tuổi gọi anh lại: Này bạn học! Không được mang đồ ăn vào.

Ứng Khúc Hòa lùi về đầu cầu thang, cầm túi đồ ăn trong tay, nhướng mày với Tây Mễ đang đứng ở xa, ý bảo cô qua đây.

Tây Mễ ôm sách đi nhanh qua, nhìn anh, nói: Bạn học, tốc độ của anh nhanh thật!

Ừ, bạn gái muốn ăn bánh crêpes sầu riêng, không nhanh sao được? Ứng Khúc Hòa vươn tay qua nắm lấy vai cô, mang cô xuống quán cafe tầng một.

Tìm chỗ ngồi khuất dựa vào tường, Ứng Khúc Hòa mở hộp ra đưa cho cô: Bánh crêpes sầu riêng em muốn ăn đây.

Tây Mễ ôm bánh crêpes sầu riêng qua, dùng thìa xúc ra một miếng, lớp bánh crêpes xanh bị phá vỡ, lộ ra bơ trắng bên trong, mùi sầu riêng cũng bay ra theo.

Tây Mễ tham lam hít sâu một hơi.

Thơm quá ~

Ứng Khúc Hòa gần như ngửa ra sau theo bản năng, cái mùi quái dị tràn ngập trong không khí khiến anh nghiêng đầu đi, đặt ngón tay dưới mũi, che đi hương vị hôi lạ này.

Tây Mễ thấy vẻ không chút luyến lưu nào của anh, hỏi: Ba ba tôn đạo, có phải anh cực kỳ không thích cái mùi này không? Em thấy nó là một hương




/53