Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 13 - Chương 12

/59


Tối hôm qua Lục Tử Kỳ gần như một đêm không ngủ, dậy sớm không có gì khẩu vị, sau khi đến nha môn, trực tiếp cuốn vào công việc phức tạp bận rộn, nước trà cũng không có cơ hội uống một hớp. Đợi đến buổi trưa miễn cưỡng chấm dứt, đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng có chút hoa mắt.

Vội vã về nhà, vốn tưởng rằng có thức ăn nóng hổi nghênh đón mình, nhưng không ngờ chỉ có bếp nồi lạnh tanh, dạo qua một vòng trong sân trống không, ngoại trừ vài y phục treo ở trên dây thừng, nửa bóng ma cũng không nhìn thấy.

Kìm nén ngọn lửa dâng lên ở trong lòng, xắn ống tay áo đang chuẩn bị động thủ lấy một nửa đồ ăn bỏ vào nồi, liền nghe được một tràng tiếng cười truyền đến, có nữ tử có hài đồng thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng chó sủa nho nhỏ.

Ngọn lửa lần nữa dâng lên. . . . . .

Oh! Chàng đã đã về rồi!

Tống Tiểu Hoa ôm Lục Lăng, Lục Lăng ôm giỏ, trong giỏ xách để một đống bao giấy dầu đồ tốt, Tống Vô Khuyết nằm lên đống đồ này, Lục Tử Kỳ vừa đi ra khỏi phòng bếp thấy tổ hợp quái dị này: Các ngươi đã đi làm cái gì?

Mua cơm trưa nha!

Tống Tiểu Hoa không nhận thấy được bất mãn trong giọng nói của hắn, để Lục Lăng xuống, nhận lấy giỏ, hào hứng giơ lên trước mặt của hắn, thấy hắn nhướng mày lui về phía sau nửa bước, chỉ cho là bởi vì sợ Cẩu Cẩu, nháy mắt cười trộm một cái, mới để cho Lục Lăng ôm Cẩu Nhi đi: Chàng xem, ta mua rất nhiều thức ăn! Thì ra nơi này của các người có đủ loại thức ăn chín, quả thực là tốt quá! Về sau nếu như lười phải nấu cơm, có thể trực tiếp mua ăn, bớt phiền toái! Vừa nói vừa từ trong giỏ xách móc ra một cái bình: Nhìn đi, ta còn thuận tiện mua rượu cho chàng, như thế nào, có rượu có đồ ăn cuộc sống rất dễ chịu phải không?

Nàng hiến vật quý lại làm cho lửa giận trong lòng Lục Tử Kỳ càng dâng lên cao.

Vậy mà đi trên đường mua thức ăn làm sẵn, hơn nữa nhìn dáng vẻ sau này vẫn còn muốn tiếp tục, sao có thể là chuyện một phụ nữ gia đình nên làm?

Ta không uống rượu.

Sao? Không thể nào? Tống Tiểu Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc quá mức: Làm quan không uống rượu? Không trách được. . . . . .

Không trách được cái gì?

Không trách được bây giờ chàng vẫn còn là một quan Thất Phẩm nho nhỏ! Tống Tiểu Hoa vui vẻ xoay người vào phòng bếp, vừa cầm bao thức ăn mở ra bỏ vào trong chén dĩa, vừa thuận miệng cười nói: Nhất định là bởi vì chàng không thể cùng với cấp trên trực tiếp của chàng ăn uống tốt, cho nên mới không cho chàng thăng quan thôi!

Nàng chỉ cao hứng nói, hồn nhiên không biết mặt Lục Tử Kỳ lúc này đã sớm đen như đáy nồi, ngược lại Lục Lăng đứng ở một bên đã nhận ra cha của mình hình như có chút không thích hợp, sợ hãi kéo kéo ống tay áo của hắn, nói khẽ như muỗi kêu: Phụ thân. . . . . .

Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn nhìn nhi tử, siết nắm tay, tận lực khiến giọng nói bình thản như thường: Nàng tranh thủ giặt sạch bộ quần áo hôm qua, mấy ngày nữa lúc ta đi Tuần tra trả lại cho người ta.

Tống Tiểu Hoa nghe vậy ngẩn ra: Đó không phải là của chàng sao?

Không phải. Thật ra là quần áo trên người bị nhánh cây cùng tảng đá làm rách trong lúc qua sông, cho nên hỏi mượn đồng hương một bộ mặc tạm.

Lúc ấy vô ý bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nếu không phải mọi người liều chết hợp lại cứu, nói không chừng Lục Tử Kỳ hắn hài cốt đã không còn, nói không chừng, đã cùng Đồng Nhi, gặp nhau. . . . . .

Àh. . . . . . Tống Tiểu Hoa thờ ơ đáp một tiếng, tiếp theo sau đó chuyên tâm chẩn bị thức ăn: Vậy ngày mai ta lại đi mua bộ y phục mới. Chàng mặc lại cơ thể thật sự rất bẩn, ta đã ném đi.

Ngươi. . . . . . Lăng Nhi, về phòng trước đi, đợi cơm trưa xong sẽ gọi ngươi.

Cuối cùng trước khi phát tác Lục Tử Kỳ còn nhớ kiêng kị nhi tử một chút, đuổi đi khuôn mặt lo lắng không phù hợp số tuổi kia, sau mỗi bước đi cẩn thận của Lục Lăng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa trầm giọng chất vấn nói: Sao nàng có thể làm như vậy?

Tống Tiểu Hoa rốt cuộc cảm giác được khác thường, xoay người nhìn hắn: Ta có thể làm gì? Chàng có ý gì?

Hoang phí không biết tiết kiệm như vậy!

Hoang phí ? Tống Tiểu Hoa mê mang quay đầu lại nhìn một bàn đầy mâm chén dĩa: Những thứ đồ ăn mua ở ngoài này. . . . . . Là để ăn, cũng không đắt nha. . . . . .

Nếu như đã mua thức ăn tươi, vì sao còn phải mua những thứ

/59