Hôn hôn em, bé yêu

Chương 1.1

/6


Chương 1.1

Bản nhạc kết hôn huyền thoại đã vang lên trong giáo đường trang nghiêm, đếm từ số một mọi người chậm rãi đứng lên, ánh mắt cùng nhìn về phía sau cửa chính.

Đây là một hồn lễ long trọng kinh người, trong thành phố này nhà họ Hách Hạ là có quyền uy lớn nhất, vào hôm nay, ở nơi này, bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn đồng thời gả đi bốn người con gái, đối tượng là người thừa kế mới của bốn gia đình cũng rất có thế lực ở trong thành phố này.

Bách Hợp tao nhã, Hoa Hồng đoan trang, Violet trầm ổn, Hướng Dương nhiệt tình, nhìn về nơi đó, trong giáo đường hoàn toàn bị biển hoa bao vây, đẹp không sao tả xiết.

Cửa lớn giáo đường mở ra, bốn người đàn ông xuất hiện, cả người một thân trắng, một thân đen, một thân màu gỉ sét, một thân màu đỏ sậm, cực kỳ xuất sắc, diện mạo tuấn tú mê người.

Chỉ là, thái độ của bốn người đàn ông đẹp trai xuất chúng đều giống nhau.

Lạnh, lạnh đến không thể lạnh hơn nữa; khốc, khốc không thể khốc hơn, hai người hợp lại làm một, chỉ có thể nói là rất lãnh khốc, bọn họ không có một chút vui sướng nào.

Thiệu Sĩ Trần một thân tây trang đen, lẳng lặng đứng ở trước mặt của Mục Sư, tròng mắt đen thâm thúy sâu thẳm không ánh sáng, từ khi xuất hiện khuân mặt đã không có bất kỳ cảm xúc nào.

Ba người đàn ông bên cạnh cũng cùng một dạng, [email protected]#do@ anh cũng là một trong  những nhân vật chính của hôn lễ hôm nay.

Chỉ là, có cưới hay không cưới, kết hôn cùng ai, vì sao mà kết hôn, anh không có suy nghĩ quá nhiều, bởi vì thân là người nối nghiệp một đời của gia đình, sớm đã không còn quyền tự chủ trong hôn nhân.

Chỉ cần có lợi đối với tập đoàn nhà họ Thiệu, cho dù muốn anh cưới một người phụ nữ nữ hơn anh 30, 40 tuổi, anh cũng không thể làm gì khác..

Dù sao chuyện hôn nhân như vậy, cũng giống như cha mẹ anh, vì lợi ích mà kết hôn, vì thống nhất mà kết hợp.

Nếu như không có gặp gỡ nhà Hách Hạ lại bị uy hiếp làm mai, ở tương lai  anh cũng sẽ cưới một người phụ nữ có lợi ích  đối với anh về làm vợ.

Cho nên chuyện như vậy không cần quan tâm làm gì, tại sao ư, chủ yếu là vì có lợi hay không.

Vợ! Vợ là cái gì? Chỉ là một phụ nữ xa lạ đợi ở bên cạnh mình, giống như là thư kí của anh, nhân viên của anh, anh tuyệt đối không hôn người nhà, bọn họ đều là người, đều là người qua đường bên người anh, có một ngày sẽ ở chung một chỗ, có một ngày sẽ tách ra, có một ngày thông gia gặp nhau gần gũi, rồi kéo ra khoảng cách, cho đến khi không có chút  liên hệ nào.

Cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, là pháp luật ràng buộc một nửa quan hệ kia..

Nhưng mà cõi đời này có ai có thể chân chính thuộc về người còn lại, trở thành một nửa trung thành với đối phương kia?.

Cha mẹ anh duy trì quan hệ hôn nhân hơn 30 năm, bên cạnh cả hai lại có rất nhiều người tình tới tới lui lui.

"Hôn nhân?" Anh cười nhạo một tiếng, trong mắt càng thêm lạnh nhạt. "Đó là cái gì?"

Anh không hiểu, mà cũng không muốn biết, thậm chí. . . . . .

"Chỉ là một tên gọi, thẻ căn cước từ trống không chuyển thành tên nhiều người, có một giao phó sinh người thừa kế."

Chỉ cần có người thừa kế, dien***lequy@o#.com tập đoàn nhà họ Thiệu cuối cùng sẽ ở trong tay của anh, cái này là đủ rồi.

Suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù nhà Hách Hạ uy hiếp nhà họ Thiệu cưới con gái của bọn bọ, nhưng mà cũng lấy được rất nhiều  ích lợi.

Bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Thiệu thị trở thành xí nghiệp chi nhánh của Hách Hạ, mặc dù là danh tiếng nhà Hách Hạ, nhưng trên thực tế sản quyền không bị xâm lược, còn có thể lợi dụng danh tiếng nhà họ Hách Hạ để có nhiều cơ hội hợp tác hơn, loại này đốt đèn lồng cũng không tìm được chỗ tốt, cớ sao mà không làm?

Anh không biết tại sao anh lại trở thành ứng cử viên của nhà Hách Hạ, chỉ là thành thật mà nói, tuyệt không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, dù sao việc hôn sự này đối với anh mà nói, sẽ không có nhiều thay đổi ở trong sinh hoạt.

Về phần nếu nói đến vợ anh thì sao. . . . . . Anh lại lạnh lùng cười một tiếng.

Nghe nói hiện tại nhà Hách Hạ chỉ có bốn con gái đến nay lại chưa từng công khai lộ diện ở trước truyền thông, chắc hẳn bốn cô gái này không phải là không được coi trọng, mà chính là bị bảo vệ quá mức, giống như đóa hoa trong nhà kính.

Mặc kệ, đáp án dĩ nhiên là người, vợ, phụ nữ đối với anh, cũng chỉ là phụ, anh sẽ không hao phí quá nhiều ý định ở trên người họ.

Bốn người đàn ông đến đúng vị trí, đứng ở trước mặt của Mục Sư, tất cả đều như đang có điều suy nghĩ, tiếp đó cửa lớn sau lưng lần nữa mở ra, bọn họ chậm rãi xoay người, mắt lạnh miễn cưỡng nhìn mấy củ khoai lang nóng sắp bị ném đến trên tay muốn phỏng tay.

Nhìn bốn cô dâu đồng loạt đi vào giáo đường, trong nháy mắt ở nơi này, bốn người đàn ông đằng trước, một nhíu mày, một cau mày, một hí mắt, một người khóe mắt còn không ngừng co rúm, một người khác chính là mặt không chút thay đổi.

Mặt Thiệu Sĩ Trần không chút thay đổi, nhìn cô dâu đang đi về phía mình.

Đáy mắt anh lóe lên một tia sáng, giống như rất không vui đối với cảnh tượng mình nhìn thấy.

Cô gái, vợ của anh, rất đẹp.

Thật sự rất đẹp, nhưng mà mặc dù lúc này trên mặt trang điểm đậm, vẫn nhìn ra tuổi rất nhỏ.

Một đôi mắt to trong veo, dường như thoáng qua một chút lo lắng cùng khẩn trương.

Khuôn mặt trắng noãn có chút cứng ngắc, len lén liếc mắt nhìn về anh ở phía trước.

Khi chống lại tầm mắt của anh thì vẻ mặt cô kinh hoàng, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám ngẩng lên nữa..

Nghe nói người anh cưới là con gái út nhà Hách Hạ, Hách Hạ Tĩnh.

Tĩnh? Anh cho là cô sẽ là cô gái dịu dàng ít nói, thích an nhàn, nhưng trong nháy mắt mắt nhìn  thấy cô, anh chỉ cảm thấy cô là một tiểu quỷ nhát gan, mà không phải là phụ nữ dịu dàng, bởi vì cô mới đối đầu với ánh mắt của anh, đã khẩn trương lại sợ hãi nhìn sang một bên. . . . . .

Nhát gan sao? Thiệu Sĩ Trần ở đáy lòng cười lạnh.

Nhát gan liền nhát gan, dù thế nào đi nữa anh không phải rất quan tâm.

Cũng chỉ là làm dáng một chút, cưới một cô vợ, không hơn, anh không có gì nếu nói không mong đợi, chờ mong.

Rốt cuộc, cô dâu của anh cũng đi tới bên cạnh anh.

Mục Sư phía trước nói cái gì, thành thật mà nói, anh nghe được nhưng không chuyên tâm.

Nhưng là mới mười năm phút lời hứa hẹn ngắn ngủn giữa hôn lễ, anh phát hiện chân mày của mình chân mày đang mơ hồ gây xích mích, nhíu chặt lên, tâm tình không ngờ trở nên phức tạp và. . . . . . Tức giận?

"Nhưng mà chỉ đúng là bốn mảnh thịt dán tại một nơi, không có gì lớn, coi như ăn thịt heo. . . . . ."

"Cắn răng, nhịn một cái đã vượt qua, mình làm được, cố gắng lên. . . . . ."

"Được rồi! Đây là chồng mình, bị chồng hôn một chút cũng sẽ không thiếu một khối thịt. . . . . . chồng tạm thời !"
"Ít nhất không xấu xí, mình cho là khi gặp sẽ rất kinh khủng. . . . . . Chỉ là không cười, mặt không biểu cảm. . . . . . Mất đi mặt mũi thần kinh sao?"

"Ưmh. . . . . . Muốn đứng bao lâu nữa? Chân quá đau rồi . . . . ."

Đằng trước Mục Sư rất bận, vội vàng vì bốn đôi vợ chồng mới chứng hôn.

Bên cạnh anh nghe nói là vợ anh cũng rất vội, vội vàng lầm bầm lầu bầu.

Còn nữa, khi anh vì lời nói của cô mà cái trán nổi lên gân xanh, cúi đầu thì đuôi mắt phát hiện một hình ảnh rất quái dị.

Đôi chân của vợ anh ẩn giấu sau bộ váy cưới, thế nhưng cô lại đi một đôi giày leo núi màu và phê?

Nhất thời, gương mặt của anh có chút vặn vẹo.

Chuyện này. . . . . . Là sao vậy?

***

"Không được! Không được! Tôi không làm được."

Đi tới cửa phòng, Thiệu Sĩ Trần đang muốn mở cửa, lại nghe được bên trong giọng phụ nữ nóng nảy thì thầm một tiếng, liền thu tay lại.

"Cái này quá khó khăn!"

Cô gái kia giọng điệu có chút ủ rũ, giống như là càm thấy thất bại đối với chuyện gì.

Thứ hai tờ

"Cởi quần áo, nằm lên giường? Cởi quần áo, nằm lên giường? Ai muốn cùng người đàn ông kia cởi quần áo, nằm ở cùng trên một giường? !"

Lời này nghe vào trong tai, hình như sắp nổ rồi.

Mặt anh không chút thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua chút tò mò.

Người đàn ông trong miệng cô kia. . . . . . Là chỉ anh?

Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người về đến nhà.

Dọc theo đường đi, anh và cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau xd, chia ra gần trái cửa sổ và bên phải cửa sổ, đừng nói chưa từng nói chuyện nhiều, trừ duy nhất một lần chống lại tầm mắt của đối phương bên ngoài, anh phát hiện cô hoàn toàn tránh ánh.

Mặc dù loại hành vi này của côđối với anh mà nói không có gì hay để ý, nhưng là luôn có một chút cảm giác quái dị, nói không ra là cái cảm giác gì, chính là mang theo một loại cảm giác nhàn nhạt. . . . . . Không, là cảm giác vô cùng nhạt nhẻo khó chịu, giống như cô coi anh như quái vật.

"Không được, tiếp tục như vậy nữa không phải biện pháp."

Anh lại nghe thấy người phụ nữ bên trong phòng tự lẩm bẩm một tiếng, còn có tiếng bước chân đi tới đi lui trấn an nhà.

Tiếng bước chân?

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh lập tức xoay người, đi tới cửa lớn, nhìn  vị trí giá đặt giầy.

Chỉ có một đôi giày da đen cao cấp của anh, nhưng không thấy của cô... đôi giầy kia. . . . . . Giày.

Anh khẽ lộ ra biểu tình nghi hoặc, như có điều suy nghĩ lại đi đến cửa phòng.

Lúc này, bên trong phòng không còn tiếng nói rồi.
Người phụ nữ bên trong. . . . . . Không biết đang làm gì, trở nên yên tĩnh như vậy.

Suy nghĩ gần mười giây, vươn tay, vặn tay cầm cửa, mở cửa phòng.

Trong phòng tim Hách Hạ Tĩnh dừng lại, sắc mặt tái nhợt, cả người cứng ngắc.

Cô không có dũng khí quay đầu, chỉ là cả người đứng im ở tại chỗ, cũng không lên tiếng, cũng không có động tác.

Đứng ở cửa phòng Thiệu Sĩ Trần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như thường.

Nhưng là chỉ có chính anh mới biết, anh không phải không lộ vẻ gì, mà là ngây ngẩn cả người.

Một đôi mắt không chút ánh sáng trong nháy mắt lóe lên, cảm xúc biến hóa xuất hiện ở trên mặt anh.

Chân mày khẽ co rút, đỉnh đầu khẽ giật giật, không hiểu. . . . . . Tân hôn của anh vì sao vợ anh lại đứng ở trên bệ cửa sổ?

Trên người mặc lễ phục đến đầu gối, chân mang đôi giầy không phù hợp kia, tóc uốn thành búi, một chiếc trâm hoa sáng ngời còn đang lay động đong đưa trên đầu cô, trên mặt cô trang điểm đậm vẫn chưa tẩy, cả người vẫn giống như ở tiệc cưới.

Anh có chút không hiểu nổi, nếu cô không có làm chuyện gì, như vậy từ khi vào nhà vào phòng đến nay đã hai giờ, rốt cuộc đang làm gì thế?

Ít nhất sau khi anh về đến nhà, đã  cởi ra một thân tây trang, tắm thoải mái, khiến mấy mùi dầu keo xịt trên người cũng được rửa gần hết cũng thay áo choàng tắm thoả mái.

Đã trải qua cả ngày hôn lễ cùng tiệc cưới, dù sao cũng hơi mệt mỏi, hiện tại anh chỉ muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mà không phải đứng ở cửa phòng nhìn vợ mình. . . . . . Chuẩn bị leo cửa sổ?

Tiếng cửa phòng bị đóng lại truyền đến từ sau lưng, một giây kế tiếp, Hách Hạ Tĩnh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp trầm ổn đang đến gần cô.

Nhất thời, tim của cô đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng bất an trong người càng tăng lên.

Xuyên qua ánh sáng nơi khóe mắt, cô nhìn thấy bóng dáng một người mặc áo choàng tắ  dừng lại ở bên phía tay trái của cô.

Cô khẽ nuốt nước miếng, thân thể không khống chế được khẽ run.

Thiệu SĨ Trần đi tới bên cạnh của cô, đôi tay khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm  quang cảnh thành phố qua cửa sổ.

"Khuya lắm rồi, đừng nữa chơi." Giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện với đứa bé.

Khóe miệng Hách Hạ Tĩnh giật giật, vẻ mặt kinh ngạc khóe miệng phối hợp vặn vẹo, có vẻ hết sức quỷ dị.

"Tôi . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không phải đang chơi."

Hai người nói chuyện với nhau câu nói đầu tiên, đều mạc danh kỳ diệu (không nói rõ được).
Anh coi cô như đứa trẻ, cho là cô chơi trò chơi.

Cô coi anh là quái vật, cho là thái độ của anh không bình thường.

"Vậy tại sao đứng ở trên bệ cửa sổ?" Anh rất nghiêm túc hỏi cái vấn đề này, không phải giễu cợt, mà là tràn đầy nghi ngờ.

"Tôi. . . . . . Tôi muốn nhảy cửa sổ." Cô lấy dũng khí, thành thật nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không có biện pháp làm vợ của anh. . . . . . Tôi không biết anh."

"Tôi cũng vậy không biết cô, nhưng mà tôi lại tiếp nhận cô làm vợ của tôi"

"Anh chấp nhận cũng không nói lên là tôi muốn tiếp nhận."

"Không chấp nhận cũng không được, chúng ta đã cử hành nghi thức kết hôn, đã công bố tin vui với mọi người trong thiên hạ"

"Chúng ta. . . . . . Chúng ta có thể coi như đám cưới giả, chờ gió êm sóng lặng sau đó lại len lén ly hôn." Cô nói rất nghiêm túc.

"Tại sao?"

"Tôi nói, bởi vì tôi . . . . ."

"Như vậy rất phiền toái, tôi ghét chuyện phiền toái."

"Tôi không sợ chuyện phiền toái, lại không thích gả cho ngươic đàn ông không nhận biết." Nếu không phải là bị bức hôn, cô còn lâu mới muốn kết hôn, hơn nữa. . . . . ."Tôi mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa có tốt nghiệp đại học, tôi muốn làm quý tộc độc thân." Vẻ mặt cô đưa đám.

"Thật ra thì. . . . . . Cùng tôi kết hôn, cô vẫn còn thể như con cá tự do sẽ không bị ai gò ép, tôi không sẽ quản, không hạn chế cô, sẽ không can thiệp việc cô giao lưu bạn bè."

"Vậy nếu buổi tối tôi và bạn đi phòng nhảy khiêu vũ, anh cũng sẽ không quản tôi sao?" Cô nháy mắt to, mong đợi hỏi.
Chân mày anh khẽ co rúm, "Chỉ cần không bị phát hiện cô là vợ của tôi, tôi không sẽ quản cô."

"Làm sao có thể không bị phát hiện? Tin tức của chúng ta lên các mặt báo, ngày mai nhất định sẽ đăng ảnh cướicủa chúng ta . . . . ." Cô còn rất trẻ, rất nhiều chuyện chưa từng trải qua một lần, rất nhiều chuyện mới mẻ kích thích không có thể nghiệm qua, còn có. . . . . . Không có yêu qua đã lập gia đình. . . . . . Thật đáng buồn.

"Như vậy thì không có cách nào, trừ không về muộn, không đi nơi nguy hiểm, không làm tin tức truyền ra, cô có thể tự do làm gì tùy ý."

"Nhưng tôi còn chưa từng có bạn trai." Cô làm dáng vẻ đáng thương thở dài.

Từ nhỏ bị cha bảo vệ giọt nước cũng không lọt, cô cùng bé trai thân cận cũng không có cỡ hội, còn muốn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, ai ngờ. . . . . .


/6