Hôn hôn em, bé yêu

Chương 1.2

/6


Chương 1.2

Chân mày Thiệu Sĩ Trần lần nữa có quắp, vẻ mặt quái dị.

Mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng đáy mắt anh thoáng qua vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng vẻ từ chối cho ý kiến."Cô đứng trước mặt chồng của mình nói muốn kết giao với bạn trai?" Có nên suy nghĩ một chút hay không?

"Đúng a! Dù sao anh nguyện ý cùng tôi kết hôn, điểm xuất phát nhất định là vì ích lợi từ công ty nhà Hách Hạ. Coi như không phải là vì công ty, cũng nhất định là vì chuyện làm ăn, chẳng lẽ anh nghĩ nói anh yêu tôi?"  Cô nói xong như chuyện đương nhiên, không có khách khí.

Dưới tình huống không có tình yêu, lại kết hôn, cô còn không có dốt nát như vậy cho đó là bởi vì anh  có điều bí mật chôn giấu tình yêu nhỏ với  cô nhiều năm  ... Chuyện xưa.

Ngược lại anh không có lời nào để nói, mới vừa rồi nói  huyện với cô, bởi vì cô chỉ là một phụ nữ hơn hai mười tuổi  chưa hiểu chuyện, không ngờ thì ra cô cũng hiểu những thứ này.

"Mặc dù nói là vợ chồng, nhưng mà sẽ không có gặp gỡ quá nhiều. . . . . . Đặt toàn bộ hai mươi mốt tuổi thanh xuân hoàng kim của tôi trên người anh, thứ nhất cũng không biết có thể đi cùng nhau cả đời hay không; thứ hai, cũng không biết rốt cuộc có thể phát sinh tình cảm hay không; thứ ba, anh đã 31 tuổi. . . . . ." Cô lắc đầu chậc chậc thành tiếng: "Quá lãng phí."


Trên trán nổi lên gân xanh, Thiệu Sĩ Trần cảm giác ở ngực có một ngọn lửa đang từ từ bốc cháy.

Có thể đi cùng nhau cả đời hay không chuyện này anh cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì hoàn toàn không có mong đợi vào hôn nhân, hiện tại có một người trở thành vợ có thể giúp một tay cho sự nghiệp của anh, chỉ cần cô không làm ra chuyện phá hỏng danh dự của anh, anh sẵn sàng đón nhận trách nhiệm chăm sóc cô  cả đời, bởi vì  có thể nói đây là cùng nhau có lợi.

Có thể nảy sinh tình cảm hay không vấn đề này cũng không phải là quá quan trọng, dù sao vợ chồng chính là bình thản chúng sống là tốt rồi, cho dù kính trọng như băng, cũng tốt hơn cả ngày ồn ào.

Còn chuyện anh lớn tuổi kia? Tuổi của anh nhiều đến bao nhiêu? Anh mới 31, đang ở thời kỳ vàng son, cô dám nói lớn tuổi. . . . . . Đúng! Cô hai mươi mốt tuổi vẫn kém anh mười tuổi, nhưng mà không có việc gì! Còn cái gì quá lãng phí? Cô thế nhưng cảm thấy ở chung một chỗ với anh quá lãng phí?  Điều này sẽ không quá đả thương người chứ hả?

Lại nói. . . . . . Anh tự tay vuốt ve cằm, sờ sờ khuôn mặt của mình không có chút dấu vết nào. Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Anh cao một mét tám năm thân hình thon dài vóc dáng người đẹp, có một gương mặt anh tuấn, năng lực làm việc tuyệt đỉnh lại có tài lực nhất định, là đối tượng của không phải là ít phụ nữ trong công ty, nhưng. . . . . . thế nhưng cô vợ nhỏ của anh lại cảm thấy ở chung một chỗ với anh  rất không đáng giá?

Hách Hạ Tĩnh nhìn thấy đáy mắt chớp động giống như không đồng ý của anh.

"Anh không đồng ý với  lời của tôi nói?" Cô cắn môi, tò mò hỏi.

Vừa mới đầu nhìn thấy anh rất không quen thuộc, nhưng sau khi nói chuyện với nhau, phát hiện anh cũng không phải loại khó khăn chung đụng, sẽ không tỏ ra hung ác với cô, cô cũng không hề cảm thấy khẩn trương hoảng sợ như vậy nữa, thái độ cũng trở nên thoải mái.

"Cậu nói nào của cô đáng giá để đồng ý?" Giọng nói anh bình thản, thái độ tỉnh táo.

"Từng câu từng chữ."

"Ví dụ như?"

"Ừ. . . . . ." Nhìn bản thân còn đứng ở trên bệ cửa sổ, cô định trực tiếp ngồi xuống."Ví dụ như, anh sẽ ở chung một chỗ với tôi cả đời sao?"

"Sẽ"
Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, giống như anh là con quái vật, đang nói nhăng quậy."Chúng ta không quen."

"Chung đụng nhiều sẽ quen"

"Chúng ta không có yêu nhau."

"Không phải mỗi một đôi vợ chồng đềunhất định phải yêu."

"Nhưng mà tôi lại  nhất định phải yêu."

"Muốn yêu làm cái gì?" Anh  hìn cô, đáy mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, còn có chút giễu cợt nhàn nhạt.

"Xem đi! Chúng ta ý kiến không hợp, làm sao có thể cùng đi chung cả đời? Đây chính là lý do cần yêu." Có yêu, ý kiến khác nhau cũng có thể bao dung lẫn nhau; không thích lời nói, đừng nhắc tới chuyện bao dung, nói không chừng hoàn tòa không thể chịu được, cho đến cuối cùng là nhìn nhau đã thấy ghét. Cô cười ha ha  chỉ vào anh, giống như là tìm được nhược điểm gì đặc biệt từ anh đặc biệt gì nhược điểm.

Chân màyThiệu Sĩ Trần khẽ nhíu lại một cái, "Ý kiến không hợp, tại sao không thể đi chung cả đời?" Anh còn không hiểu cô là chỉ cái gì, bởi vì cô vẫn không có giải thích rõ.

"Không thương anh, không thích anh, ý kiến lại không hợp, làm sao có thể chịu được mỗi ngày đều gặp lại anh, cùng đợi anh ở chung phòng, cùng anh ăn cơm, ngủ chung một chỗ. . . . . . Lên giường?" Vẻ mặt cô khó chịu.

Quả nhiên là một cô gái nhỏ, chỉ biết nghĩ loại này chuyện nhàm chán. Anh không nhịn được âm thầm rên một tiếng.

"Tình yêu giữ vợ chồng không thể làm cơm ăn, lời nói khó nghe nhất, tình yêu và bánh mì cái nào quan trọng?"

"Nhưng mà giữa vợ chồng không có yêu, ăn cái gì cũng không ngon, coi như bánh bao quan trọng, chỉ là không có anh, tôi không sợ không có bánh bao ăn, bởi vì tôi sớm đã có bánh bao rồi, hiện tại cũng muốn có được tình yêu." Cô nói như  đương nhiên.

Điều này cũng đúng sự thật, tuy nói vậy có chút phách lối quá đáng, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô lo lắng nhất tuyệt đối không phải là bánh bao, mà là tình yêu!

Anh không nhịn được trợn to đôi mắt, nhìn cô chằm chằm.

Cô nghiêng đầu, trừng hai mắt nhìn anh.

Nói cách khác, cô không thèm để ý anh khối bánh mì này, bởi vì nàng bản thân gia tộc chính là có thể đem nàng nuôi phì phì  đại bánh bao, cho nên cô không muốn anh, chỉ cần tình yêu?

Anh cảm thấy tâm tình mình có chút phức tạp, bởi vì không có gặp qua loại phụ nữ kỳ quái này.

"Được rồi! Cái vấn đề này trước vứt qua một bên đã."

Anh vẫn chưa nghĩ ra lý do mà cô nói tình yêu giữa vợ chồng quan trọng như thế nào, coi như anh có lý do, cô cũng không chấp nhận, ngược lại cô cànglý luận để cho anh trong khoảng thời gian ngắn phải im lặng.

Đột nhiên, anh nheo mắt lại."Tuổi của tôi. . . . . . Cũng không lớn."

"Đối với tôi mà nói thì không nhỏ." Cô bĩu môi.

"Mới kém mười tuổi." Anh không nhịn được cắn răng.

"Ba gấp ba lại thêm một! Suy nghĩ một chút khi anh mười tuổi, tôi mới ra đời; khi anh hai mươi tuổi, tôi mới tiểu học; chị gả tôi cũng nhỏ hơn anh, hơn nữa. . . . . ." Không biết cô nghĩ tới cái gì rồi, vẻ mặt rất vi diệu.

"Cái gì?" Anh nghĩ, tâm tình của anh cực kỳ khó chịu rồi.

Thế nào. . . . . . Làm sao sẽ bị cô ghét bỏ như vậy? Người phụ nữ này, anh còn chưa có chê cô là một tiểu quỷ, cô lại trước tiên là nói về anh già? Anh già lắm sao?

"Khi anh bốn mươi tuổi, tôi mới ba mươi tuổi; khi anh sáu mươi tuổi, tôi cũng mới 50. . . . . . Anh bảy mươi tuổi, nằm ở trên giường cần người nhà xi ỉa xi đái, lật người chà lưng thay tã thì tôi cũng mới 60. . . . . . Tôi còn trẻ. . . . . ."

Mặc dù cha của cô đã hơn 70 tuổi, cũng là sống Long Nhất đuôi, cực kỳ yêu vận động, siêu cấp khỏe mạnh, nhưng mà người đàn ông trước mắt này. . . . . . Nhìn mặt anh tối tăm Thẩm lãnh, nghĩ đến cũng không quá yêu vận động, lại liều chết vì công việc, anh rất nhiều phiền não. . . . . . Khi anh già rồi, làm sao sẽ khỏe mạnh giống như cha mình được?

Đến lúc đó nếu là thật  xảy ra loại chuyện đó, không khó tưởng tượng cô làm vợ  sẽ có bao thê thảm.

Cha mẹ cô nhưng tương thân tương ái, ngọt ngào không dứt, coi như xảy ra ra chuyện gì, cũng nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cô và Thiệu Sĩ Trần. . . . . .

Lại nhìn anh mấy lần, dien@an#[email protected] ánh mắt của cô rõ ràng đánh giá, liên tục lắc đầu than thở.

"Cô không cảm giác mình nghĩ đến quá xa?" Anh thật không hiểu nổi, rốt cuộc đầu người phụ nữ này chứa những gì?

Hơn nữa. . . . . . Anh tuyệt không cảm giác mình già nua sau tình huống cô nói thảm như vậy.

Nhất thời,người  luôn luôn bình thản đối với mọi chuyện, vẻ mặt luôn không đổi sắc như Thiệu Sĩ Trần trên trán nổi vô số gân xanh, trên mặt xuất hiện một loạy dấu vết.

"Người không thể chỉ nghĩ tới trước mắt, phải nghĩ về nhiều chuyện sau này, đề phòng chưa xảy ra sao!" Hách Hạ Tĩnh cười hì hì nói, hình như một chút cũng không có phát hiện đã chọc giận anh.

Khi anh nỗ lực đè nén xuống, rốt cuộc ngọn lửa trong ngực  lần nữa dập tắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng đen nhánh ngoài cửa sổ, giọng nói đã bình ổn lại  : "Coi như cô có nhiều lý do hơn nữa, tôi đều phải nói cho cô biết, tôi sẽ không cùng cô ly hôn."

"Cho nên cô mới leo cửa sổ sao!" Cô nghĩ nhảy ra cửa sổ chạy trốn, như vậy mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô chạy trước rồi nói.

Mà cô rất tin tưởng, coi như cô chạy trốn, người kia nhất định sẽ rất vui lòng chứa chấp cô, kín đáo giấucô  đi, không cho người khác phát hiện. . . . . .

"Cô. . . . . ." Người phụ nữ này lại làm anh muốn nổi giận.

Cái trán khẽ co rúm, anh đã sớm quên mình bao lâu không có loại nghĩ cảm xúc dữ dội đốt này.

Đột nhiên, anh cúi đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, giống như nghĩ đến chuyện thú vị, cười cười, ngay sau đó  vẻ tươi cười lại vụt tắt.


"Được rồi! Nếu như bây giờ cô có thể từ nơi này cửa sổ chạy đi, tôi sẽ không hề miễn cưỡng cô nữa."

Anh không bình thường, trở nên rất dứt khoát.

Cô kinh ngạc vừa vui mừng  mở to mắt."Thật?"

Anh gật đầu, bảo đảm với cô.

Mặc dù nói không biết tại sao anh đột nhiên tốt bụng muốn thả cô đi, nhưng cơ hội này có thể ngộ nhưng không thể cầu a!

"Được, cô nói được là phải làm được."

Hách Hạ Tĩnh lần nữa đứng ở trên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống dưới.

Đột nhiên, cô nhìn thấy cái gì, cả người sững sờ, không hề cử động.

Dù bận nhưng Thiệu Sĩ Trần vẫn ung dung, khẽ mỉm cười, thế nhưng nụ cười vô cùng không rõ ràng.

"Á. . . . . ." Vẻ mặt cô đưa đám, quay đầu trừng anh."Anh rất đáng ghét."

Vẻ mặt cô đáng thương lấy lòng  anh."Không dám."

"Đồ trứng thối!" Cô không nhịn được lại mắng một câu, cắn cánh môi.

"Cám ơn đã ca ngợi."

Cô dựa vào khung cửa sổ, yên lặng im lặng.

Nếu tình huống như vậy cô còn nhảy được xuống, cô chính là thần tiên rồi.

Tâm tình lập tức trở nên rất tốt, Thiệu Sĩ Trần nở nụ cười, rời đi bên cửa sổ.

Hôm nay bận bịu cả ngày, thật mệt chết đi, anh nghĩ thầm, nghỉ ngơi thì tốt hơn, nếu ngây ngô đứng ở bên cửa sổ, rất lãng phí thời gian.

Một lát, Hách hạ Tĩnh Tâm không cam lòng không muốn nhảy xuống bệ cửa sổ, đứng ở bên giường, nhìn đáng ghét ý xấu  vô tình nam nhân đang thư thư phục phục nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Anh. . . . . . Anh đều ngủ nơi này, vậy. . . . . . cô phải ngủ nơi nào? Trong gian nhà này chỉ có nơi này có giường.

Bởi vì đây là căn nhà mới mua, nghe nói là vì kết hôn Thiệu Sĩ Trần mới mua, rất nhiều gia cụ cũng còn chưa có chuẩn bị xong, duy chỉ có người mới phòng chỉnh lý xong thành. . . . . . Vậy. . . . . . Cô. . . . . .

Sớm biết anh sẽ hào phóng như vậy, mới vừa rồi cô phải nói với anh cô muốn chạy đi từ cửa chính, mà không phải leo cửa sổ. . . . . .

Nói là, ai sẽ thiết kế khiến đình viện hồ cá sát bên phòng ngủ  cửa sổ? Nếu như không phải là cự ly gần như vậy, có lẽ cô nhảy cửa sổ còn có cơ hội, nhưng. . . . . .

Hiện tại nếu như cô nhảy cửa sổ, đừng nói rơi vào trong hồ cá, hai nơi này cự ly chênh lệch xem ra không phải là bình thường độ cao bình thường, nói không chừng cô không có chạy trốn, ngược lại chết đuối bên trong.

Cho nên nói, cô hận hồ cá!

***

Buổi sáng khi tỉnh lại, Thiệu Sĩ Trần lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn người phụ nữ núp ở một góc bên cạnh giường anh đang ngủ say.

Không thể phủ nhận, khi tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một người phụ nữ xa lạ, anh bị chút kinh sợ, bởi vì cô thật làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Mặt của cô, hoàn toàn bất đồng so với dáng vẻ cô vợ trong ấn tượng của anh.

Ngày hôm qua lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ của mình, trên mặt cô trang điểm đậm, mang theo làm vẻ tươi đẹp mỹ lệ, lúc này cô lại thanh thuần làm anh có một loại chân chính lĩnh ngộ.

Thì ra là, cô thật sự còn rất trẻ tuổi, cô gái rất nhỏ. . . . . .

"Hai mươi mốt tuổi. . . . . ." Anh không nhịn được thì thầm, một đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ngủ say, không cách nào dời đi.

Đó là  gương mặt rất xinh xắn, da sạch sẽ trắng nõn, hai mà hồng hồng, đôi môi khéo léo mềm mại đang bị nhẹ nhàng cắn, vài điều nhỏ này nhưng anh lại ấn tượng rất sâu, đôi mắt luôn mở to mỗi khi nói chuyện giờ phút này đã nhắm chặt, không biết sao, thỉnh thoảng hơi nhíu lên, cô có một mái tóc dài mềm mại đang xõa tung ở trên giường.

Anh cúi người, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, cảm thấy rất mềm mượt.

Anh ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt sạch sẽ, đó là từ trên người cô, cũng có lẽ là trên tóc bay tới, nhưng anh không phải rất xác định, bởi vì khẳng định mùi vị đó không phải thuộc về bất kỳ chai sữa tắm nào trong phòng của anh, dầu gội đầu hay bất kỳ vật nào khác .

Khóe miệng anh giật giật, lộ ra nụ cười.

Anh không ghét loại mùi hương này trên người cô.

Tầm mắt của anh rời đi gương mặt của cô, chăn cô cũng không có đắp, cứ như vậy làm dáng vẻ co rúc đáng thương. Anh không nhịn được kéo chăn mền của mình, đắp lên thay cô.

"Đồ trứng thối ghê tởm!"

Nghe được cô nhỏ giọng oán trách, anh không nhịn được nở nụ cười sâu hơn.

Trong mộng cô đều có anh sao?

Anh cảm thấy tâm tình rất tốt, tốt đến mức không phát hiện tâm trạng của mình vui vẻ không giống bình thường, tuyệt không giống với anh.

Anh lặng lẽ xuống giường, rón rén tiến vào phòng tắm.

Mấy phút sau, anh bước ra phòng tắm, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say.

Mang theo nụ cười thản nhiên, anh rời phòng ngủ, không tiếng động đóng cửa phòng.

/6