Khói bếp ven hồ

Chương 45 - Chương 45

/77


Lâm Xước đang chờ nàng nói câu tiếp theo, đột nhiên nghe được hai chữ hỉ mạch, sững sờ ngước mắt nhìn nàng, Hỉ mạch? Ta?

Không phải ngươi chẳng lẽ là ta? Đại phu này tức giận nói.

Hắn cúi đầu, nhìn bụng mình, hỉ mạch, hắn có cục cưng? Trái tim lan tràn qua một trận mừng như điên, hắn đột nhiên hận hiện tại không thể bay ngay trở về nói cho Mai Sóc, hắn có cục cưng.

Vừa quay đầu, Lâm Ảnh cười nhạt lại về phía hắn, Ngươi cũng mang thai. Không biết vì sao, ánh mắt của hắn có chút ảm đạm, dội một miếng nhỏ vào khoảnh khắc ngây ngất của Lâm Xước.

Ca ca, ngươi không sao chớ? Gã sai vặt kia đang cầm hết thuốc tới đây, mười gói thuốc lớn dày cộm, Lâm Xước nhận lấy thay hắn, vẫn nhịn không được hỏi, Ca ca, ngươi lập gia đình rồi?

Chúng ta đi thôi. Lâm Ảnh móc ra bạc vụn trả tiền liền muốn rời khỏi, mới vừa đi ra ngoài mấy bước, Lâm Xước đột nhiên nghĩ đến cái gì, Ca ca, ngươi chờ ta một chút. Một tay hắn nắm một chồng lớn gói thuốc, xách theo ngại mệt dứt khoát đôi tay ôm cả, cằm đặt lên, hắn đi trở về trước mặt đại phu kia, Đại phu, ta muốn hỏi một chút. . . . . .

Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều, hỏi đi, cái gì?

Ta có cần nên kê thuốc dưỡng thai hay không?

Thai vị ngươi ổn định vững vàng, kê thuốc dưỡng thai gì, uống thuốc rất thú vị sao?

À, ta đi đây.

Hắn trở lại bên cạnh Lâm Ảnh, ra khỏi y quán này, Lâm Ảnh mới giống như nói lẩm bẩm, Ta chưa có thành thân.

Hả? Ánh mắt hắn mở to, Lâm Ảnh ngước mắt nhìn trời, Ta chỉ là một người hầu ngủ, căn bản không có tư cách mang thai, trước mỗi lần hầu hạ tiểu thư đều sẽ có người đưa thuốc tới đây, là bản thân ta đổ thuốc không uống. Hắn sờ sờ bụng của mình, Nếu như, nàng hoàn toàn không muốn đứa bé này, nếu như nàng muốn xoá bỏ đứa bé này.

Hắn đột nhiên tự giễu mà cười, Làm sao nàng lại muốn chứ? Mới vừa rồi nàng còn phái ta đi tặng đồ cho Khâu công tử kia.

Lâm Xước không hiểu hắn đang nói gì cho lắm, chỉ lắc đầu nói, Làm sao lại vậy, làm sao nàng lại xoá bỏ đứa bé của mình? Ca ca, ngươi nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ thích con của mình.

Nhị đệ, đưa thuốc cho ta đi, ta cần phải trở về. Hắn đưa tay tới nhận thuốc, Lâm Xước buông tay ra, đang muốn đưa cho hắn, tay của hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đối diện, Lâm Xước không hiểu quay đầu nhìn lại, cô gái trẻ tuổi áo gấm thắt lưng ngọc, có chút quen mặt, đúng rồi, kia là Tề gia đại tiểu thư, đó không phải là tiểu thư ca ca nói.

Lâm Ảnh, ngươi ở nơi này, đồ đã đưa đến chưa? Nàng đến gần mấy bước, hai người hầu đi theo phía sau, Lâm Ảnh nhận lấy thuốc đi lên trước, khẽ khom lưng xuống, Đưa đến rồi.

Đây là cái gì, ngươi bị bệnh?

Hắn cắn răng một cái, Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai.

Cái gì thuốc dưỡng thai? Ngươi...Ngươi. . . . Ánh mắt nàng trợn to, Là của ngươi?

Vâng. Lâm Ảnh cúi đầu không dám nhìn nàng, nàng đang ngẩn người tại đó, trong nháy mắt trên mặt thay đổi vô số loại dáng vẻ, cuối cùng khẽ nhíu mày lại, Đi về trước rồi hãy nói.

Lâm Xước đứng ở sau lưng nhìn mấy người đi xa, sao Tề đại tiểu thư kia biết mình sắp làm mẹ là phản ứng này, nàng hình như không vui mừng lắm.

Một tay hắn che bụng của mình, hắn rất vui vẻ có cục cưng này, A Sóc sẽ vui vẻ sao?

***

Mai Sóc đang cạo vảy cá, trên trán ứa ra mồ hôi mỏng, Vu An đang chào hỏi khách, nhân tiện thu tiền, đang đưa một lão già đi, trang@dđlqđ@bubble editor cùi chỏ tay phải khẽ chọt nàng, Hắc, bảo bối nhà ngươi trở lại.

Nàng giương mắt, thì thấy hắn từ từ đến gần, đôi tay trống trơn, hình như có chút không yên lòng, Tiểu Xước Nhi. Hắn đi tới bên cạnh nàng, trong tay Mai Sóc không có ngừng, một tay đè thân cá, một tay ở mặt bên tách bong bóng cá ra.

A Sóc.

Hả?

Ta cái đó, chính là. . . . . .

Chính là cái gì? Một đao cắt ra, đang sắp cắt vào.

Ta có cục cưng. Hắn cúi đầu, không có phản ứng, lại nghe được một tiếng phốc trầm thấp, trên mặt hắn bị bắn lên chất lỏng lành lạnh, trên môi cũng có, hắn lè lưỡi vừa liếm, thật là đắng.

Mai Sóc, ngươi có lầm hay không, vỡ túi mật rồi. Vu An liên tục nhận lỗi với người đàn ông trung niên kia, Đại thúc, chọn một con lần nữa đi, nơi này còn có rất nhiều cá cũng không tệ.

Ngươi...Ngươi nói gì? Một tay nàng còn đang nắm đao, mật bắn vào trên mặt còn nhiều hơn so với hắn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ắn, không biết là vẻ mặt gì.

Ta mang thai, có cục cưng.

Còn chưa đợi đến lúc nàng nói chuyện, chỉ nghe được loảng xoảng boong boong một tiếng, hắn vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy nàng đạp đổ mấy thùng nước đựng cá, cả người ngửa ra sau ngã xuống đất, quần áo ướt đẫm, cá nhảy lên ở trên người. Vu An thật vất vả giành lấy đao trong tay của nàng, đứng ở bên cạnh sắp mắt trợn trắng, nàng hồn nhiên không hay, ánh mắt thẳng tắp theo dõi hắn, Ngươi...Ngươi nói thật chứ?

Hắn gật đầu, Đại phu nói.

Nét mặt của nàng từ ngây ngốc biến thành cuồng nhiệt, khóe miệng càng nhếch càng lớn, một tay nhanh chóng chống đất đứng lên, cũng không quan tâm trên người ướt đẫm, còn dính mùi cá, vồ một phát ôm lấy eo của hắn, Tiểu Xước Nhi, ta sắp làm nương rồi. Nàng nâng hắn lên thật cao, mặt chôn ở giữa eo hắn, mặt Lâm Xước trở nên đỏ bừng, A Sóc, ngươi thả ta xuống đi.

Nàng thả hắn xuống, trên mặt cười đến tinh thần phấn khởi, đột nhiên xoay người về phía người mua cá xem náo nhiệt nói, Cá hôm nay tất cả đều tặng không.

Không chờ Vu An phục hồi tinh thần lại để ngăn cản nàng, cá trong thùng trên đất và nằm trên thớt đều bị tranh giành cả mà trống rỗng, đôi tay nàng đè trên vai của hắn, nhìn chằm chằm hắn đến mức bên tai Lâm Xước toả nhiệt.

Phá sản. Tiếng Vu An truyền tới, Lâm Xước gật đầu theo không ngừng, nhiều cá như vậy lại tặng cả ra ngoài.

Nàng gãi gãi đầu, Ta vui mừng chứ sao. Vừa quay người, Con rễ tương lai của ngươi sắp ra đời, tặng chút lễ ra mắt cũng không chịu?

Làm sao ngươi biết chính là bé trai? Cũng có lẽ là bé gái.

Thai đầu không có thì thai thứ hai, thai thứ hai không có thì thai thứ ba. . . . . .

Vu An mặc kệ nàng, Đừng cười giống như là kẻ ngu như thế, vậy thì thu quán về nhà sớm một chút.

Lâm Xước híp mắt, nhếch miệng, nàng quả nhiên là vui vẻ, A Sóc, ngươi muốn bé trai?

Đều tốt. Tay chân nàng nhanh

/77