Không Thể Không Là Em!

Chương 21 - Chương 21

/52


Đắm chìm

Mấy ngày qua, trên báo chí có vô số tin tức liên quan tới Giang thị. Chỉ hai nội dung quan trọng, một, Giang thị đã giành được mảnh đất làng du lịch; hai, Giang thị và Đường thịnh hợp tác cùng phát triển. Chủ đề thứ hai càng chiếm được các trang báo, khiến người ta không thể không hoài nghi rốt cuộc là Giang thị dính ánh sáng của Đường thịnh, hay là Đường thịnh mượn gió đông của Giang thị.

Ở buổi họp báo, phóng viên tập trung mọi ánh đèn về phía hai người đàn ông tài năng xuất chúng, ngay cả Giang Phỉ cũng thấy hai mắt không đủ dùng: Đường Cạnh Nghiêu và Giang Vũ Thần, hai người đứng cùng nhau quả là long chương phượng tư [1], trong mắt hủ nữ thì đúng là xứng đôi vừa lứa.

[1] Long chương phượng tư: Tài hoa như Giao Long cùng với dung mạo như Phượng Hoàng, hàm ý phong thái xuất chúng.

Quý Vân Khai không vui nhéo cằm cô để quay đầu cô lại, thầm nói: Nhìn anh!

Giang Phỉ bật cười, thừa dịp không ai chú ý liền hôn lên má anh, Quý Vân Khai mới nở nụ cười thỏa mãn.

Nhưng Giang Vũ Thần đứng trên bục lại thoáng qua tia lạnh lẽo trong đáy mắt.

Sau buổi họp báo, bên tổ chức sắp xếp bữa trưa, hai người Giang, Đường nhất định phải có mặt, Quý Vân Khai thì đưa Giang Phỉ chuồn đi, đến một nhà hàng nhà gỗ bên sông ăn cua.

Cuối mùa hè đầu mùa thu, cua rất thơm ngon, kết hợp với những loài hải sản tôm cá tươi khác cùng rau dưa, hai người ăn rất ngon miệng.

Quý Vân Khai vui sướng nói: Món ngon giá rẻ, nơi đây thật sự có thể so sánh với nhà hàng năm sao.

Giang Phỉ thừa nhận, vừa mút ngón tay vừa gật đầu, Quý Vân Khai hiếm khi thấy cô có lúc đáng yêu như thế, không nhịn được hôn một cái lên má cô. Giang Phỉ chán ghét đẩy anh ra, sẵng giọng: Miệng đầy mỡ! Quý Vân Khai càng nhìn càng thích, cười ha hả.

Tiếng cười của anh dẫn tới khách không mời - Ngôn Bá Ước và Quý Tĩnh.

Hai người đi đến, Quý Tĩnh cười nói: Đi ngang qua đây, Bá Ước nói thấy xe của em cho nên sang đây xem. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười, thật đúng là em rồi. Cô ấy lại quay sang Giang Phỉ, mỉm cười khách khí: Cô Giang, chúng ta lại gặp nhau.

Giang Phỉ lạnh nhạt gật đầu: Chào chị.

Sắc mặt Quý Vân Khai khẽ cứng lại rồi nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức không ai bắt được sự không vui từ trên mặt anh, anh cười nói: Con mắt của anh rể thật lợi hại, hai người đã ăn chưa? Chưa ăn thì cùng ngồi đây! Cua ở đây không tệ chút nào. Nói xong dường như mới nhớ ra, vội nói: Đúng rồi, hai người chuẩn bị có con, không thể ăn đồ lạnh được.

Quý Tĩnh xấu hổ đỏ mặt nhìn thoáng qua Ngôn Bá Ước, Ngôn Bá Ước lại nói: Không sao, cứ thuận theo tự nhiên, với cả không phải còn có nước gừng với giấm à? Chúng có thể xua đi tính lạnh, chị em thích ăn cua mà. Quý Tĩnh càng cười thùy mị, Ngôn Bá Ước kéo ghế để cô ấy ngồi xuống, lại gọi phục vụ lấy thêm đôi bát và hai đôi đũa.

Có thêm hai người, tất nhiên cũng phải thêm đồ ăn, Ngôn Bá Ước liền gọi thêm hai món mà Quý Tĩnh thích, Quý Vân Khai nói: Thêm một đĩa sò điệp hấp tỏi, đây không phải món chị thích nhất sao! Ngôn Bá Ước nhìn thoáng qua Giang Phỉ, muốn nói lại thôi.

Giang Phỉ chỉ làm việc mình không nói, dùng nước tía tô rửa tay, lựa mấy món ăn.

Quý Vân Khai tiếp tục bóc vỏ cua, thịt cua đều đặt vào đĩa dấm trước mặt Giang Phỉ. Quý Tĩnh nhìn thấy cười: Tôi chưa từng thấy A Khai quan tâm ai thế này đâu! Bố mẹ mà được nó rót cho ly trà đã xúc động nửa ngày rồi.

Quý Vân Khai có chút không được tự nhiên: Bố mẹ đâu có xúc động gì đâu chị! Lương tâm em cảm thấy nên hiếu kính thôi mà, bố mẹ thì nghĩ em có mưu đồ khác, không thì là cho rằng em chắc chắn đã gây ra họa! Dù sao cũng không nghĩ em theo hương tốt! Bị bố mẹ phỏng đoán như thế, đủ loại nói bóng nói gió, em nào dám làm người tốt việc tốt nữa!

Quý Tĩnh che miệng cười: Ai bảo em trước kia nghịch ngợm nhiều thế! Sau đó cười cười với Giang Phỉ: Bá Ước giúp tôi làm thẻ hội viên ở cửa hàng cô, tôi còn chưa có dịp đi đó! Chờ hai ngày nữa đến chỗ


/52