Không Thể Không Là Em!

Chương 22 - Chương 22

/52


Dự cảm

Khi ra viện Giang Phỉ trịnh trọng nói với Quý Vân Khai: Chuyện này sẽ chỉ có ba lần, em tuyệt đối sẽ không có lần thứ tư bước vào bệnh viện này.

Quý Vân Khai nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: Vậy tương lai khi sinh con thì sao?

Giang Phỉ thúc vào sườn anh, anh liền cúi người hô to: Mưu sát chồng rồi, mưu sát chồng rồi! Giang Phỉ dở khóc dở cười, túm lấy lỗ tai anh, anh ôm lấy eo cô, chiếm hết tiện nghi.

Hai người cùng cười đón ánh mặt trời, cực kỳ giống những đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.

Quý Vân Khai chở cô chạy trên đường, Giang Phỉ bảo anh lái xe đến nhà hàng kia để lấy xe, anh tỏ ra mắt điếc tai ngơ. Bầu trời dần tối, những ngọn đèn xung quanh thay nhau bật sáng. Quý Vân Khai lấy bao thuốc rút ra một điếu, nói: Đến chỗ anh đi?

Trái tim Giang Phỉ nhảy mạnh, dường như có dự cảm, nhưng vẫn hỏi: Để làm gì?

Quý Vân Khai cười: Ăn cơm! Cho em nếm thử tài nghệ của anh.

Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh, rất hoài nghi anh có thể nấu cơm được không. Quý Vân Khai không để ý đến ánh mắt cô, lái xe thẳng đến siêu thị.

Bà cô của tôi, con cá này sống dở chết dở, đổi con khác đi!

Mớ rau này bấm vào đã biết già rồi, dạ, phải chọn bó này.

Miếng thịt này vừa nhìn đã thấy không còn tươi, chắc chắn đã để được mấy ngày rồi, hôm nay không ăn thịt heo, cái cánh gà này tươi đấy.

Bị Quý Vân Khai nói như vậy ba bốn lần, Giang Phỉ bỏ hết nguyên liệu trong tay, trừng mắt nói: Em không chọn, anh tự chọn đi!

Quý Vân Khai vội cười hì hì vỗ về cô: Để anh chọn để anh chọn, em là người làm việc lớn, chuyện nhỏ như mua thức ăn này nên để kẻ bé nhỏ này làm cho.

Đợi mua xong nguyên liệu thức ăn, đến nơi ở của Quý Vân Khai, hóa ra là một căn hộ, chỉ phòng khách đã chiếm mất hai phần ba, gồm có phòng bếp kiểu mở rộng và phòng ăn. Quý Vân Khai đưa cho cô chai nước khoáng Evian, bảo cô cứ tùy ý, mình thì vào phòng bếp đặt nguyên liệu thức ăn lên bàn, mặc tạp dề.

Giang Phỉ vẫn giữ biểu cảm kinh ngạc như cũ, lo lắng hỏi: Anh thật sự biết nấu ăn?

Ừ , Quý Vân Khai gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó, lại nghiến răng nghiến lợi nói, Anh đã phải ở Mỹ tám năm, tám năm đó! Chiến tranh kháng Nhật lúc đó cũng thắng lợi rồi!

Giang Phỉ cười hỏi: Đã ghét nước Mỹ như thế, vậy sao trước kia lại thi sang bên đó làm gì.

Quý Vân Khai vừa nhặt rau vừa nói: Còn không phải do lão Đường! Anh ta không hòa hợp với gia đình, sống chết không chịu sự sắp xếp, lén thi IELTS, gạt anh đi theo. Cái ngày trúng tuyển, hờ, Đường gia rất náo nhiệt, anh ta không bị ông bố dùng roi da quất chết đã là mạng lớn!

Vậy còn anh? Giang Phỉ có chút hăng hái.

Anh? Bố mẹ anh thì vui lắm, gặp ai cũng nói anh nghịch ngợm gây chuyện, tùy tiện cũng có thể vào trường nổi tiếng, nhất thời hứng khởi liền ủng hộ Stanford một tòa nhà.

Giang Phỉ than thở: Đúng là thế giới người có tiền!

Quý Vân Khai liếc cô, nói: Em cũng là người có tiền đấy!

Em đâu có như vậy!

Em đúng là người đó đấy! Trừ khả năng bố anh có con riêng bên ngoài, sau này toàn bộ Hoa Độ đều là của em, em nói mình có phải người có tiền không.

Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: Đây quả


/52