Ma Long

Chương 29: Đùa chút thôi,có cần xem là thật không

/801



- Ủa? Là người?

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo êm tai mang theo nghi hoặc truyền vào tai Phong Liệt, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Phong Liệt ngoái đầu lại nhìn, thấy trong sân kế bên chẳng biết từ khi nào xuất hiện một tuyệt sắc thiếu nữ mặc váy dài màu trắng. Hai người cách nhau một bức tường thấp cỡ nửa người, bốn mắt giao nhau.

Chỉ thấy thiếu nữ đối diện mặt mày như tranh, da trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha, đình đình độc lập dưới gốc liễu xanh, dịu dàng như đóa bách hợp thanh thủy, khiến người vô tận mơ màng, đôi mắt trong suốt kinh ngạc nhìn Phong Liệt.

Trong mắt Phong Liệt bất giác xẹt qua vẻ kinh nhiễm, lòng thấy kinh ngạc, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng, mặc dù biết chắc hai người sẽc gặp lại nhưng không ngờ nhanh như vậy.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là cùng Phong Liệt trắc nghiệm huyết mạch, nhị tiểu thư Diệp gia, Diệp Thiên Tử. Nhưng lúc này Diệp Thiên Tử đã cởi xuống áo giáp bó sát đổi thành váy dài, càng lộ phong tình vô tận.

- Chắc ngươi sẽ không là tiểu tử có cửu phẩm huyết mạch chứ?

Diệp Thiên Tử nghi hoặc đánh giá Phong Liệt, giọng điệu có vẻ kênh kiệu.

Phong Liệt nhíu mày lại, nghe giọng điệu nàng này dường như không mấy thân thiện.

Tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh đáp:

- Không sai! Tại hạ là Phong Liệt, không biết có gì chỉ giáo?

- Thật sự là ngươi?

Diệp Thiên Tử nhướng chân mày thanh tú, khuôn mặt không chút tỳ vết tràn đầy kinh ngạc, mắt chớp chớp đánh giá Phong Liệt từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra chỗ khác biệt với người, nhưng đã khiến nàng thất vọng.

Phong Liệt vẫn chưa thay quần áo, rách rưới như sơ mướp, khuôn mặt trắng trẻo coi như thanh tú nhưng cách tuấn tú còn kém chút, dáng người mảnh khảnh, đày vẻ mệt mỏi phong trần. Điều duy nhất hấp dẫn người là đôi mắt sáng, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên Tử cảm thấy nó háo sắc.

Diệp Thiên Tử đánh giá Phong Liệt một phen xong nhún mũi, có vẻ khinh thường than thở nói:

- Ài, thật quá đáng tiếc!

Phong Liệt lạnh lùng nhìn nàng, mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng chắc cũng không là chuyện tốt lành, hắn lười truy tra.

Hắn mất kiên nhẫn nói:

- Nếu không có chuyện gì thì ta phải đi nghỉ ngơi!

Nói xong hắn xoay người đi vào trong phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/801