Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 6 - Chương 3

/19


Ánh sáng của đèn nhỏ như hạt đậu, Hạng Bội Tâm xem tư liệu tìm kiếm trên màn hình, trước mắt như lại trông thấy bóng dáng kiên định của Dương Duy, nghe giọng điệu chắc chắn của anh, cảm giác được tấm lòng nhân hậu toát ra từ người anh.

Sau khi đi khỏi Paul Pador, cô không thèm quan tâm hôm nay là Chủ nhật, nhanh chóng gọi điện trưng cầu ý kiến của mấy người bạn trong ngành tài chính, kể lại toàn bộ những hiểu biết của mình về nguyên nhân hậu quả khiến tập đoàn Kael chỉ trong một đêm trời đất đảo lộn, thái độ tích cực của cô khiến chính bản thân cô khó hiểu.

Tuy chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng Dương Duy lại làm cô rung động mãnh liệt, nhất là ánh mắt lấp lánh có thần càng bộc lộ ra con người chính trực đơn thuần của anh.

Nhà tôi sa sút là chuyện của cá nhân tôi, không liên quan đến người bạn kia, sao tôi có thể vì gia đình mình thay đổi mà liên lụy tới cô ấy? Đó không phải hành vi mà người đàn ông nên có, con người phải giữ chữ tín...

Lúc anh nói, trên gương mặt không có chút do dự, giống như việc giữ lời hứa năm xưa là chuyện đương nhiên.

Khi đó Hạng Bội Tâm cảm giác như có một dòng nước ấm áp bao quanh trái tim, ấm đến mức cô muốn nghẹn ngào khóc lớn, trên đời này trừ cái ôm rộng lớn của bố ra, khiến cô cảm thấy ấm áp lại đến từ một người không quen biết.

Tại sao người lương thiện như thế lại gặp phải chuyện xấu xa như vậy? Rõ ràng trên người còn có món nợ khổng lồ hơn tỷ đồng, anh còn bình tĩnh kiên định, bán sức lao động ở Paul Pador chỉ vì đổi lại tủ Gỗ sưa, anh nhất định điên rồi!

Hạng Bội Tâm gõ mấy phím, tìm ra trình độ học vấn của Dương Duy trong quá khứ, không ngờ anh là sinh viên MBA xuất sắc trường Stanford, nhưng quanh năm hiến thân cho công việc viện trợ nhân đạo quốc tế, điều này khiến cô lại khẳng định, nếu Dương Duy không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng thì thật sự là kẻ điên, kẻ đần độn.

Không, làm người ta thật sự không xem nổi nữa! Hạng Bội Tâm bực bội đẩy toàn bộ giấy tờ trên bàn rơi xuống đất, Chẳng lẽ anh ta không oán hận ông trời? Bị cổ đông bày mưu ám hại, anh ta còn có tâm tư vì tủ Gỗ sưa mà đi làm công nhân, anh là kẻ lập dị sao Dương Duy.

Cả một đêm, cô đều nghĩ đến Dương Duy, nghĩ đến logic của anh, cô trừ ngạc nhiên ra thì chỉ là ngạc nhiên, mãi đến khi tia nắng ban mai nở rộ, cô mới thiếp đi, trước đó trong miệng còn lẩm bẩm, Dương Duy, anh quá ngốc, mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi vẫn phải nói, anh thật đần độn...

Mười hai giờ trưa, điện thoại của La Lâm đánh thức cô.

Alo... Cô phát ra giọng nói lờ đờ.

Này, Bội Tâm, tủ Gỗ sưa của cô lấy về chưa? Chiều nay có muốn cùng tôi dạo phố không? Có người phải chuẩn bị cho hôn lễ, chắc phải ra ngoài mua đồ chứ nhỉ?

Sao cô biết tôi sắp kết hôn? Cô nhắm mắt nói thầm.

Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn trên tay cô rêu rao khắp nơi, tôi có thể không thấy sao? Với lại, hôm qua lúc tôi ra ngoài ăn cơm, gặp được Vương Chí Hoằng, anh ta nói chuyện đó với tôi đấy.

Chí Hoằng... Thì ra là anh ta nói.

Đúng thế, anh ta còn muốn tôi giúp cô nữa! Ra đi! Hôm nay tôi tới giúp cô chuẩn bị làm cô dâu.

Hạng Bội Tâm vừa trông thấy tài liệu rơi lả tả trên đất, lập tức nhớ tới Dương Duy, thần chí tỉnh lại hơn nửa, La Lâm, tôi có chuyện phải xử lý, tối sẽ gọi điện cho cô, bai!

Đầu tóc bù xù nhảy xuống giường, Hạng Bội Tâm nhặt đống tài liệu đó lên, trong lòng vẫn thì thầm, Mình không biết làm vậy có đúng không, nhưng mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô cầm túi đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, Đến Paul Pador, nhanh giúp!

Thừa số chính nghĩa trong lòng lên men, cô muốn giúp Dương Duy đứng lên lần nữa, một người tốt như anh cũng bị ức hiếp đến nỗi không cách nào phản kháng, vậy thì thế giới này thật không còn công lý nữa,

Máu trong cơ thể như dòng nước chảy xiết, dọc đường, cô nắm chặt các ngón tay mới ngăn hai tay run rẩy. Cô nghĩ mình nhất định điên rồi, nhưng nếu không làm, cô lại không thể chịu đựng được.

Hãy để cô tạm biệt Dương Duy một lần nữa! Cô có mấy lời nhất


/19