Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 7 - Chương 3.2

/19


Cho nên bây giờ anh cũng cần tôi! Cô rít lên với anh.

Tôi lại không thân cũng chẳng quen cô.

Vậy anh xem như tôi bị sét đánh, hoặc uống nhầm thuốc là được! Cô hiếm khi bộc phát cơn giận thế này.

Dương Duy mất một lúc không nói được gì, chỉ mở to mắt nhìn cô gái nhìn như yếu đuối lại kiên cường trước mặt.

Rất lâu, cô thở ra mấy lượt, Tóm lại, bây giờ anh lập tức thuê tôi đảm nhiệm chức trợ lý của anh, tôi sẽ tính toán lập kế hoạch tiếp theo.

Cô Hạng, tôi phải thành thực với cô, bây giờ tôi vốn không còn dư tiền để thuê cô làm trợ lý cho tôi. Anh tận tình khuyên bảo cô thay đổi chủ kiến.

Hạng Bội Tâm nhíu chặt mi tâm, Tôi biết, tiền lương tôi bằng lòng để anh nợ, nhưng mà, tôi có một yêu cầu duy nhất, mong anh nhất định phải tuân thủ.

Yêu cầu gì?

Thủ đoạn độc ác.

Thủ đoạn độc ác? Dương Duy lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy.

Thiện Khả Vi cũng sảng khoái, không hỏi gì nhiều, tay trái thu tiền vào túi, tay phải lập tức cho người đóng gói tủ Gỗ sưa, nhân viên vận chuyển còn tốt bụng đưa cả người cả tủ về đến nhà họ Dương.

Hạng Bội Tâm ngửa đầu nhìn tòa nhà lớn của nhà họ Dương, nhớ cái ngày khi nhà mình tuyên bố phá sản, cảnh tượng khi ấy hệt như nhà họ Dương bây giờ, sa sút mà thê lương.

Nơi này chỉ có thể ở đến cuối tháng. Dương Duy thật thà nói.

Đi vào phòng khách, cả tòa nhà đã chẳng còn gì nữa, đến cái ghế hình thức ở phòng khách cũng không có, đồ đạc trong nhà đều bị ngân hàng đưa đi đấu giá, hai người chỉ có thể đứng như vậy.

Không sao, bắt đầu từ mai, anh cũng không có thời gian mà ở đây nữa. Hạng Bội Tâm bình tĩnh nói.

Không có thời gian ở đây? Dương Duy vẫn còn sự hoang mang rất lớn với lời cô nói.

Cô không nhìn anh, đi về phía cầu thang, ngồi lên bậc thang, Boss, phiền anh qua đây, chúng ta thảo luận trước một số chuyện cần làm ngày mai!

Từ lúc bắt đầu, cô đã không ngừng gọi Dương Duy là Boss, hại anh thật sự khó tiếp nhận xưng hô này.

Đối với Dương Duy, không hề nghi ngờ, Hạng Bội Tâm là món quà từ trên trời rơi xuống, trầm ổn hiểu đời, có cứng có mềm, khi xúc động có thể vì chuyện không liên quan gì mà đỏ cả mắt, khi tỉnh táo cũng có thể không mang theo tình cảm mà xử lý công việc.

Trên người cô có một khí chất đặc biệt, khi nên mềm dẻo, cô cúi đầu, khi đơn thương độc mã, cô cũng tuyệt đối sẽ không chút do dự. Người ưu tú như cô lại bằng lòng giúp đỡ anh? Điều này khiến anh hết sức vui mừng.

Boss? Đuôi lông mày cô nhướng lên.

À, ừ. Dương Duy đáp lại không được tự nhiên.

Duy thiếu gia, Duy thiếu gia! Dương Đông chạy vào phòng khách, bất ngờ trông thấy một cô gái xa lạ, anh ta không nhịn được tò mò quan sát.

A Đông, chuyện gì vậy? Dương Duy đứng dậy.

Dương Đông kích động kéo anh, Em thấy công nhân bên ngoài đang dỡ đồ, anh thật sự lấy được tủ về rồi hả? Em còn tưởng bà chủ Thiện không buông tay nhanh vậy chứ!

Không phải anh lấy về, là cô Hạng đây mua nó giúp anh.

Cô Hạng? Vòng qua Dương Duy, đôi mắt Dương Đông khóa chặt Hạng Bội Tâm, quan sát cô.

Anh này là? Hạng Bội Tâm đứng dậy theo, vứt câu hỏi lại cho Dương Duy.

Cậu ấy là Dương Đông, là người anh em lớn lên với tôi từ nhỏ, trước kia là con của bác Dương quản gia nhà tôi, bây giờ bác Dương về hưu...

Cho nên tôi là quản gia hiện tại của nhà họ Dương, tôi là Dương Đông. Dương Đông đề cao âm lượng nói.

Hạng Bội Tâm lập tức nói không chút nghĩ ngợi: Đuổi anh ta đi. Giọng điệu lạnh lẽo không chút tình cảm.

Cái gì? Dương Duy sửng sốt.

Cái gì cơ? Dương Đông lại càng trợn mắt nhìn.

Đúng vậy, tôi bảo anh sa thải anh ta đi. Cô khẳng định lại lần nữa.

Vì sao?

Vì sao? Hai người chủ tớ trăm miệng một lời hỏi.

Hạng Bội Tâm thở ra một

/19