Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 9 - Chương 4.2

/19


Tổng giám đốc, ông cảm thấy sự phát triển nửa quý đầu năm là vì sách lược mới có hiệu quả? Cô lại hỏi.

Tất nhiên, tháng trước chúng tôi mới nhận thêm được một đơn đặt hàng, do đó nhất định là sách lược có hiệu quả. Nét mặt già nua với cơ thịt chồng chất của Tổng giám đốc lộ ra vẻ đắc ý, Cô còn trẻ, hiển nhiên không hiểu phương pháp kinh doanh của chúng tôi. Ông ta còn quay ngoặt lại dạy dỗ Hạng Bội Tâm một câu.

Ông nói đơn hàng lớn này đến từ Đạt Á có phải không? Dương Duy bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Anh nhớ trong danh sách khách hàng phải nhồi sọ tối qua có một đơn đặt hàng, đó là đơn hàng duy nhất vượt qua 500 nghìn đô la Mỹ từ đầu xuân đến nay.

Đúng, chính là đơn đặt hàng của Đạt Á, ít nhất cũng có một triệu. Tổng giám đốc hết sức vui mừng.

Đúng thế! Là một triệu, nhưng Tổng giám đốc nhất định chưa xem báo cáo hai tháng trước. Hạng Bội Tâm trào phúng lên tiếng.

Cô, cô nói vậy là có ý gì?

Hai tháng trước, nhà xưởng thấp kém của Đạt Á xảy ra hỏa hoạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản lượng nửa năm sau, những nhà xưởng lớn khác đều vì đơn hàng bão hòa mà không cách nào nhận thêm đơn hàng, cho nên lợi ích từ trận hỏa hoạn mới có thể đến lượt Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị. Tổng giám đốc, ông nói có đúng không?

Việc này, việc này... Ông ta á khẩu không trả lời được.

Hạng Bội Tâm với khí thế khiếp người nói tiếp: Huống hồ đây vốn là đơn hàng có tổng ngạch 10 triệu, Tổng giám đốc chỉ với một triệu đã dương dương tự đắc, chẳng lẽ ông không cảm thấy lo lắng về sức cạnh tranh xuống thấp của Công ty Khoa học Kỹ thật Dương Thị sao? Xin hỏi đơn hàng 9 triệu còn lại đi đâu?

Tôi! Ông ta cứng họng.

Còn nữa, hôm nay chuyện xảy ra trước kia đều là quá khứ, tôi hỏi tới tương lai, cũng chính là cách nhìn của hôm nay cho mai sau, tôi nghĩ, với năng lực nhạy bén của Tổng giám đốc, chắc không đến nỗi quá khứ với tương lai không phân biệt rõ ràng đấy chứ? Cô liền đánh bật lại cái người già mà không đáng kính này.

Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế hả! Tổng giám đốc cuối cùng không khống chế được cảm xúc mắng to.

Tổng giám đốc, chú ý thái độ của ông, Jessica là trợ lý của tôi. Dương Duy không nhịn được mở lời.

Ai cũng không thể bắt nạt cô, cho dù lời cô vừa thẳng thắn vừa cay độc, nhưng đó là tình hình thực tế, anh tin tưởng cô.

Trên mặt Tổng giám đốc không có chút ánh sáng, cúi đầu, những người khác ngoài vui sướng khi người gặp họa, hình như cũng không kinh hãi lớn, vẫn là dáng vẻ không tập trung chút nào.

Chủ tịch, hiện tại mạnh mẽ cắt giảm nhân sự, đến lúc cuối tháng không đủ sản phẩm đưa ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Giọng điệu Phó Tổng giám đốc cà lơ phất phơ, thể hiện rõ chờ hai người trẻ tuổi làm trò.

Dương Duy hiểu rõ vẻ khinh miệt trong mắt ông ta, Nếu đây là dọa dẫm, tôi không chấp nhận, bởi vì cắt giảm nhân sự mà không đưa ra đủ sản phẩm, tôi sẽ thận trọng cân nhắc đến khả năng lãnh đạo của ông.

Điều này... Phó Tổng giám đốc không ngờ được tên nhóc con nhìn như chẳng hiểu gì này lại nói thế.

Mấy giám đốc trước mắt này giống như những đứa trẻ nếu không được cho kẹo thì sẽ khóc nhè, vốn chẳng có chút suy nghĩ nào để cải thiện Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn kéo dài nữa, cuộc họp này sẽ chỉ toàn những lời nói vô nghĩa mà thôi.

Hạng Bội Tâm đưa mắt về phía Dương Duy, ánh mắt không để lại dấu vết nhắc nhở anh, anh hiểu ý gật đầu đứng dậy, lấy khí thế mà cô đã nhấn mạnh.

Ngày mai, tôi muốn thấy danh sách cắt giảm nhân sự đầu tiên, mà một tháng tới, là nhân tố quyết định

/19