Người Đàn Ông Hoàng Kim

Chương 10 - Chương 9

/11




Quả nhiên, ngày hôm sau tất cả các phương tiện truyền thông tin tức lớn đều ùn ùn đăng tải bài viết Thần Zeus Mục Thần Nhất và người tình cũ Tần Tường cùng nhau dùng cơm , trong đó rất nhiều bài báo còn viết sinh động như thật, đứa bé trai rất thân thiết với Mục Thần Nhất, ngoại hình của hai người cũng hơi giống nhau, có thể là con riêng của anh.

Mỗi ngày ở bên ngoài khách sạn tụ tập hàng loạt phóng viên chờ đợi Mục Thần Nhất xuất hiện, chuẩn bị tiến hành theo dõi để viết báo, ngay cả trước cửa nhà của Tần Tường cũng đậu không ít xe của phóng viên, giám sát chặt chẽ suốt hai mươi bốn giờ.

Tần Linh vén he hé màn cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, Ha, nhìn xem mặt trận này còn tưởng rằng Tổng thống Mĩ đến nhà chúng ta rồi. Chị à, chị thật là có bản lĩnh, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người đều kinh ngạc mà!

Tần Tường ngồi trên sô pha cắn móng tay, mẹ nắm tay cô thân thiết hỏi: Con gái này, rốt cuộc là con muốn thế nào? Thật sự không kết hôn, để cho Phẩm Nhất suốt đời không lộ ra ánh sáng sao?

Có điều cho dù con có thật sự muốn che giấu cả đời cũng không thể rồi, chuyện bây giờ chính là phải giải quyết vấn đề như thế nào. Mẹ Tần kiên quyết nói: Gọi Mục Thần Nhất đến đây, để mẹ hỏi nó, nó không muốn kết hôn sao?

Đúng vậy! Con gái của ba đâu thể để cho người khác đùa bỡn được! Ba Tần vẫn rất tức giận.

Hôm qua anh ấy có cầu hôn con rồi. Tần Tường nhỏ giọng nói.

Cái gì? Mấy người cùng nhau bổ nhào về phía cô, Vậy con nói sao?

Con còn chưa đồng ý.

Mẹ Tần nói: Có phải con bị đần độn không? Nếu cậu ta đã chịu trách nhiệm, tại sao con lại không đồng ý? Loại chuyện như vậy, người chịu thiệt thòi vẫn luôn là phụ nữ.

Tần Linh cũng hưng phấn nói: Chị à, nếu bây giờ hai người kết hôn sẽ giống như Beckham và Victoria vậy á! Có trước cưới sau.

Mẹ Tần mắng: So ai không so? Beckham là loại đàn ông nào, sau khi kết hôn còn trăng hoa muốn chết, mẹ ghét nhất đấy!

Tần Tường thở dài, cô sợ mình sẽ trở thành Victoria thứ hai a!

Phẩm Nhất đâu? Ý của Phẩm Nhất thế nào? Mẹ Tần yêu đứa cháu ngoại này nhất, hôm qua Phẩm Nhất ở lại khách sạn chưa trở về, làm bà mắng Tần Tường cả buổi.

Hình như thằng bé. . . . . . Rất thích ở chung với ba. Phẩm Nhất vừa nhìn thấy ba cũng vô cùng phấn khích, nhìn thấy cô liền trầm lặng ít nói, chẳng lẽ cô làm mẹ thất bại đến vậy sao?

Đó là chuyện đương nhiên rồi! Tần Linh không có bạn trai cố định, cũng nghiễm nhiên giở giọng từng trải, Trời sinh con cái có tính ỷ lại vào cha, trong mắt bọn chúng, ba đều là anh hùng, mẹ không thể nào so sánh được.

Mẹ Tần vội vàng thuyết phục, Con xem, đến Phẩm Nhất cũng không thể tách rời ba nó, chuyện này con còn băn khoăn cái gì? Mẹ thấy Mục Thần Nhất là người rất tốt, tuổi trẻ tài cao lại tao nhã lễ độ, nhất định là do ngày thường con quá hiếu thắng, làm việc không nể mặt người ta, nếu không thì sao cậu ta có thể không cưới con?

Mẹ, sao mẹ lại bị hạ gục nhanh như vậy chứ? Mẹ chỉ mới gặp mặt anh ấy có một lần, từ trước đến giờ anh ấy trong ngoài đều không đồng nhất, mẹ thật sự không nên ép hôn vậy được? Tần Tường không biết phải làm sao.

Cái này sao gọi là ép hôn chứ? Con cũng lớn rồi, đứa nhỏ cũng đã năm tuổi, sớm nên kết hôn rồi. Cho dù không có Mục Thần Nhất, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tìm đàn ông gả con đi. Mẹ Tần nghiêm mặt.

Được rồi, mọi người hãy tha cho con đi có được không? Ngay cả Mục Thần Nhất cũng đã nói sẽ cho con thời gian suy nghĩ, sao mọi người lại dồn ép con chặt như vậy? Áp bức nữa là con đi đó nha. Ở bên ngoài phải trốn tránh phóng viên bao vây, ở nhà phải mệt mỏi đối mặt với sự săn đuổi của người nhà. Cuộc sống của cô từ trước đến giờ luôn bình yên có quy luật, Mục Thần Nhất vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi chuyện đều rối tung lên, người đàn ông này vốn là khắc tinh trong cuộc đời cô.

Buổi tối cô nhận được điện thoại của Mục Thần Nhất, Ngày mai anh về Mĩ, anh dự định sẽ dắt Phẩm Nhất theo. Trong lời nói của anh không có chút giọng điệu thương lượng.

Được rồi, em phải đến Tokyo dự buổi hòa nhạc, tạm thời không thể đi cùng hai người rồi. Cô ở chỗ này cũng trong tình trạng kiệt sức, hận không thể bỏ trốn ngay lập tức.

Vậy bọn anh chờ em. Anh trầm giọng nói: Đừng để cho anh chờ quá lâu, em biết tính nhẫn nại của anh rồi đó.

Cầu hôn vẫn là loại giọng điệu này, tính khí người này có lẽ là cả đời cũng không thay đổi được.

Cô để điện thoại xuống, dùng hết sức lực toàn thân, thở ra một hơi thật dài.

Máy bay vừa đến Tokyo, người phụ trách đón tiếp Tần Tường ở sân bay chính là nhà đầu tư của buổi hòa nhạc, và George sang trước cũng chạy đến.

Vừa gặp mặt, Tần Tường cũng cảm thấy vẻ mặt của George rất không thích hợp, nhưng ở trước mặt người ngoài anh không tiện phát tác.

Nhà đầu tư là ông Hill, chủ công ty thương mại của Nhật Bản, ông ấy vô cùng sùng bái kỹ năng chơi đàn của Tần Tường, cho nên chủ động đề nghị bỏ vốn tài trợ, tổ chức hàng loạt buổi biểu diễn cá nhân của cô tại Đông Nam Á.

Hôm nay khi ông nhìn thấy Tần Tường thì không mời cô đi ăn giống như lần trước, mà chỉ nói: Cô đi đường cũng mệt rồi, tôi thấy hay là cô về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.

Cô nhìn ông Hill, lại nhìn George, Đã xảy ra chuyện gì sao?

Sắc mặt George nặng nề đưa cho cô tờ báo, Biểu hiện phấn khích của em ở Đài Loan, truyền thông Nhật Bản cũng đã đưa tin rồi.

Trên báo viết lại chuyện từ lúc cô và Mục Thần Nhất vào rồi ra khỏi khách sạn, nội dung đại khái giống với báo chí Đài Loan đã viết.

Tần Tường gấp tờ báo lại, bỏ vào trong túi xách, không có bình luận gì về bài báo, ngược lại hỏi: Nơi biểu diễn đã chuẩn bị xong chưa? Em muốn xem qua sân khấu trước.

Hai người đàn ông đều hơi giật mình, George chần chờ nói: Shirley, hội trường bên kia có thể cũng có phóng viên.

Có phóng viên thì sao? Chẳng lẽ em phải lẩn trốn họ cả đời sao? Thái độ của cô rất kiên quyết.

George hết cách rồi, liếc nhìn ông Hill, đối phương cũng đành phải gật đầu.

Xe từ sân bay lái thẳng đến hội trường tập luyện của buổi hòa nhạc, một đám phóng viên đã chờ sẵn từ trước, cho nên cô vừa xuống xe thì đã có phòng viên bước lên muốn hỏi, còn cô được cấp dưới của ông Hill hộ tống vào trong hội trường.

Em xem đi, đây đều là do em tự gây ra phiền phức. Khi George và Tần Tường đi riêng với nhau, rốt cuộc không nhịn được mở miệng. Sao em lại muốn công khai quan hệ với Phẩm Nhất, còn có mối quan hệ của hai mẹ con em với Mục Thần Nhất nữa?

Vé bán thế nào rồi? Đột nhiên cô hỏi một chuyện không liên quan.

Anh hơi sửng sốt, nói: Đều đã bán hết rồi.

Nếu bây giờ em muốn diễn thêm một buổi nữa, anh cảm thấy có được không? Tần Tường đứng rên sân khấu, ánh đèn đã mở lên, khắp nơi đều chiếu sáng rực rỡ.

Anh lại suy nghĩ một chút, Chắc là không có gì đâu!

Bây giờ em dùng giá trị tin tức, cho dù giá vé có cao gấp đôi, cũng sẽ có người mua vé thôi. Khóe miệng của cô giật giật, không biết là đang cười nhạo thế giới này hay là cười nhạo bản thân mình.

George cau mày hỏi: Sao em muốn công khai chuyện này? Em đâu cần dựa vào chuyện này để nâng cao sự nổi tiếng của mình.

Có một số chuyện không phải là ý của em. Cô cũng rất bất đắc dĩ, trong thế giới tình cảm, vẫn là Mục Thần Nhất điều khiển cô tiến lên hoặc lùi bước, anh không cho phép cô thay đổi hoặc làm lung lay cuộc sống của bọn họ, mỗi lần thay đổi đều phải do anh làm chủ.

George lập tức hiểu rõ, Là do Mục Thần Nhất yêu cầu?

Em không biết anh ấy đang nghĩ cái gì, em cho là anh ấy thích cảm giác được các cô gái vây quanh cả đời.

George trầm mặc thật lâu, sau đó buồn buồn nói: Anh ta yêu em.

Cái gì? Tần Tường xoay người lại.

Một người đàn ông, sau khi gặp được người phụ nữ mình thật sự yêu, mới có thể suy tính đến chuyện kết hôn với cô ấy, kết hôn đối với đàn ông mà nói có quá nhiều hàm ý, sự nghiệp, tự do, các mối quan hệ và các loại quyền lợi đều phải thay đổi, nếu anh ta thật sự muốn kết hôn, nhất định là anh ta đã thật sự yêu cô gái đó rồi. Người đàn ông giống như Mục Thần Nhất, cái gì cũng có, không cần một cuộc hôn nhân để chỉnh trang cuộc sống của anh ta đâu.

Cô nghiêm túc nghe George phân tích, chỉ có lời của George, người vừa có quan hệ mật thiết với cuộc sống của cô, lại không có liên quan đến cuộc sống của Mục Thần Nhất, mới khiến cho cô cảm thấy thật sự có thể chấp nhận tin tưởng, nhưng mà. . . . . .

Muốn Mục Thần Nhất chuyên tâm yêu thương một người, anh cảm thấy điều này có thể sao? Cô vẫn không thể tin được.

Em chưa từng hỏi anh ta sao? George hỏi ngược lại.

Em phải hỏi anh ấy cái gì đây? Hỏi là có phải anh ấy thật sự yêu em hay không? Có thể bảo đảm sau này chỉ yêu duy nhất một mình em hay không à? Cô lắc đầu, Em không dám hỏi, cũng sợ anh ấy trả lời không được câu trả lời mà em muốn, hoặc là anh ấy có nói vậy em cũng không tin.

George khẽ mỉm cười, Thì ra vấn đề mấu chốt là ở chỗ em à. Cô gái, luôn tràn đầy hoài nghi với tình yêu.

Cô cúi đầu,


/11