Người Đàn Ông Hoàng Kim

Chương 9 - Chương 8

/11


Tần Tường không sao ngờ được lại có thể gặp lại Mục Thần Nhất trong hôn lễ của một người bạn.

Nghe nói chú rễ là bạn của Mục Thần Nhất lúc du học ở Vienna, nhưng mà bây giờ đã chuyển sang kinh doanh, ở giới âm nhạc cũng không mấy thành tựu, có điều Mục Thần Nhất vẫn tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè với người này, thật ra khiến Tần Tường thêm kính trọng vài phần. Từ trước đến giờ anh luôn thanh cao kiêu ngạo, mặc dù không nhận công việc với giá quá thấp, nhưng lại thường cười nhạo những người toàn thân đầy mùi tiền mà đánh mất linh khí âm nhạc.

Bởi vì lần này công tác bảo mật trước khi anh đến đây được chuẩn bị rất tốt, cho nên ở đây đa số đều là phóng viên mảng tài chính kinh tế, trọng tâm chú ý là nhân vật chính ngày hôm nay, sau đó mới bàn đến Mục Thần Nhất.

Nhưng lúc Tần Tường nhìn thấy anh, cô hơi chần chờ, không biết mình nên ngang nhiên xông qua gọi anh, hay là đứng tại chỗ làm bộ như không nhìn thấy.

Ngược lại Mục Thần Nhất rất lễ độ đứng trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi cô, Tần Tường, không ngờ em cũng ở đây, thật là trùng hợp ha!

Anh tao nhã lễ độ lại thân thiện, thật sự như những người bạn cũ hàn huyên. Tần Tường đương nhiên là chủ động phối hợp, Đúng a! Nghe nói anh tới Đài Loan rồi, sao không nói em biết trước một tiếng, để em làm chủ nhà hướng dẫn cho anh!

Mấy năm nay trước mặt truyền thông bọn họ đã có sự phối hợp vô cùng ăn ý, biết làm sao để dẫn dắt tầm mắt phương hướng viết bài của giới truyền thông. Khi truyền thông bắt đầu nổi lên suy đoán sự qua lại thường xuyên của họ, bọn họ liền dời nơi công tác của mình, một ở Đông Bán Cầu, một ở Tây Bán Cầu, hơn nữa còn nhanh chóng tìm được một người khác phái để chuyển lệch hướng đám phóng viên.

Trong chuyện này Tần Tường cảm thấy mình có lỗi với George nhất, bên ngoài đồn rằng cô và anh có tư tình, đã đồn đãi rất nhiều năm rồi, trong lòng George thật sự có nỗi khổ không nói ra được. Đừng nói là người tình, ngay cả một nụ hôn anh cũng chưa từng trải qua với Tần Tường.

Có một lần George rất ủy khuất nói: Shirley, anh hiểu rõ em sẽ không yêu anh, nhưng mà em làm ơn để cho anh có chút phong độ trước mặt mọi người được không?

Cô cười khổ không biết trả lời thế nào. Nếu như cô hơi nhiệt tình một chút, ngay ngày hôm sau Mục Thần Nhất sẽ gọi điện thoại tới hỏi cô, Có phải đang chuẩn bị tìm ba mới cho Phẩm Nhất hay không? Lần nào cũng là giọng điệu cường ngạnh, giống như khởi binh vấn tội cô vậy.

Cái gì chứ! Bản thân anh ở bên kia cũng được đám người đẹp vây quanh thích chết đi được kìa? Dựa vào cái gì lại bắt cô thủ thân như ngọc?

Chú rễ thấy Mục Thần Nhất lập tức tới kêu anh, Mục, cậu là khách quý sao lại đứng ở đây? Đi, đi đến phía trước đi.

Anh nói: Hôm nay trọng tâm là hai vợ chồng cậu, mình chỉ tới dự lễ, nếu không muốn cho mình chờ đợi đến không thoải mái, cậu coi như không thấy mình là được rồi.

Chú rễ tự nhiên hiểu ý tứ của anh, ngộ nhỡ bị truyền thông phát hiện ra anh, kéo tới vây xem, trường hợp này thật đúng là có hơi lúng túng, vì vậy cười với Tần Tường nói: Cô Tần, phải làm phiền cô chăm sóc Mục giúp tôi rồi, nghe nói hai người là bạn rất thân, đừng để cho cậu ấy ở đây nhàm chán quá!

Tôi sẽ cố hết sức! Tần Tường là bạn thời trung học với cô dâu, vốn là không có qua lại thân thiết, chỉ nán lại một chút rồi đi.

Mục Thần nhìn ra tâm tư của cô, lặng lẽ hỏi: Có muốn ra ngoài đi dạo không?

Tần Tường gật đầu một cái.

Hai người trốn ra cửa sau, lên xe của Tần Tường.

Đi đâu? Cô hỏi.

Anh thoải mái dựa vào ghế ngồi, Đây là nơi em lớn lên, nên để cho em làm người chủ nhà tận tâm, em nói đi đâu thì đi đó đi!

Đi chỗ nào cũng được hả? Cô cười hỏi.

Anh hé mắt ra, Ngay cả địa ngục anh cũng chịu đi cùng em, còn có nơi nào không dám đi chứ?

Lòng của cô run rẩy khó mà bình tĩnh, nhỏ giọng nói: Có thể lên trời xuống đất chính là có thể ở bên nhau cả đời. Em và anh có thể gánh nổi lời thề nặng như vậy sao?

Mục Thần Nhất chăm chú nhìn cô, Rốt cuộc là em sợ cái gì?

Cô trầm mặc vài giây, rồi nhẹ nhàng cười, Em có cái gì phải sợ? Con trai cũng sinh rồi, chuyện một người phụ nữ có thể trải qua em cũng đã trải qua rồi.

Nói đến con trai, Mục Thần Nhất đột nhiên hỏi: Bây giờ thằng bé đang ở đâu? Anh muốn gặp nó một chút.

Bây giờ? Thằng bé đang đang ở nhà mẹ em, nhưng anh muốn gặp thế nào đây?

Dẫn thằng bé ra ngoài.

Ra ngoài? Đi đâu? Bất luận là trong trường hợp nào chúng ta cũng không thể cùng nhau xuất hiện công khai được, lỡ như bị phóng viên chụp hình thì anh giải thích thế nào?

Ngón tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, một lúc lâu cũng không đốt, giọng trầm tĩnh lạnh lùng nói: Anh chán phải chơi trò cút bắt với giới truyền thông lắm rồi, anh phát ngấy rồi, không muốn chơi nữa.

Tim cô đập thình thịch, xuất hiện một dự cảm không thể tin nổi, Anh muốn làm gì?

Lái xe, đến nhà em. Anh quả quyết ra lệnh.

Tay cô cầm chặt tay lái, Anh đã rõ hậu quả rồi chứ?

Lái xe. Anh chẳng thèm nhiều lời.

Tần Tường cắn răng, được, lúc anh nổi điên rồi thì không ai ngăn cản nổi, dĩ nhiên cô chỉ có thể tuân lệnh thôi. Che giấu năm năm bí mật trước mắt mọi người, bỗng nhiên tiết lộ ngay trong hôm nay sao?

Xe tiến vào khu nhà cao cấp của nhà họ Tần, Mục Thần Nhất vừa xuống xe, ngẩng đầu đánh giá kiến trúc ngôi nhà, Cũng không tệ lắm. Đây là lời khen ngợi hiếm hoi của anh.

Tần Tường tinh thần thấp thỏm đi lên từng bậc thang, quản gia đã mở cửa nghênh đón, Cô hai, sao lại trở về sớm như vậy? Thấy cô hai dẫn về một người đàn ông xa lạ, quản gia hơi sửng sốt, Cậu này là. . . . .

Tôi họ Mục, Mục Thần Nhất. Anh chủ động tự giới thiệu bản thân mình, sau đó nói với Tần Tường: Còn thất thần cái gì? Đến trước cửa nhà mình còn không đi vào?

Cô chỉ đành dẫn anh vào cửa, lúc này ba và mẹ đều nghỉ trưa ở trên lầu, trong phòng khách chỉ có một mình Tần Linh ôm một thùng kem lớn vừa ăn vừa xem phim.

Chị, về sớm vậy! Cô nàng cũng chào hỏi qua loa, bỗng nhiên có cảm giác không đúng, tầm mắt chuyển một cái, nhìn thấy đứng bên cạnh chị mình là một đại soái ca, thở hổn hển một hồi sau đó hét lên, Mục Thần Nhất! Trời ạ! Là Mục Thần Nhất đến nhà chúng ta!

Tần Tường cảm thấy quá mất mặt với biểu hiện của em gái, con nhóc này luôn điên khùng như vậy, mỗi lần nhìn thấy trai đẹp nổi tiếng là không màng hình tượng mà gào rú lên, không khác gì quỷ háo sắc.

Mục Thần Nhất gật đầu, Là anh, em là Tần Linh? Từ tuổi tác và diện mạo của đối phương, anh suy đoán một cách chắc chắn.

Đúng vậy, ở ngoài anh còn đẹp trai hơn trong hình. Cô thân thiện chào hỏi, Anh là bạn của chị em à? Đúng ha, mấy năm trước hai người từng có tin đồn, em thường theo dõi mấy bài viết có liên quan đến anh.

Mục Thần Nhất nhìn một vòng quanh phòng khách, hỏi Tần Tường, Phẩm Nhất ở đâu?

Tần Linh lại vượt lên trước trả lời, Phẩm Nhất hả? Thằng bé đang luyện đàn trong phòng nó, chị của em quy định mỗi ngày thằng bé phải luyện đàn bốn tiếng đồng hồ. Thật là đứa bé đáng thương, em để cho thằng bé lười biếng nó cũng không chịu, đều là do ngày thường mẹ của nó quản giáo quá nghiêm.

Tần Tường trợn mắt nhìn Tần Linh nói: Chị vào phòng tìm thằng bé.

Không cần, anh tự đi. Mục Thần Nhất hỏi Tần Linh, Phòng của nó ở lầu một à?

Lầu một bên tay trái cửa thứ hai. Cô mới nói xong Mục Thần Nhất đã đi tới, lúc này cô mới hậu tri hậu giác nói: Mục Thần Nhất có quen biết với Phẩm Nhất à?

Tần Tường mệt mỏi khắp người với câu hỏi của cô em gái ngu ngốc. Ba giây sau, cô nghe được tiếng con trai vô cùng phấn khích gào to ở trong phòng, Ba, ba tới thăm con hả?

Tần Linh suýt chút nữa rơi cằm xuống đất, Mục Thần Nhất là ba của Phẩm Nhất?

Tần Tường gật đầu.

Ba ruột?

Cô vẫn gật đầu.

Trời ạ! Ôi trời ơi!!! Em quả thật không thể tin được. . . . . Tần Linh tự lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên lớn tiếng hướng lên trên lầu thét chói tai, Ba! Mẹ! Hai người mau xuống đây! Ba của Phẩm Nhất đến rồi!

Cô thật sự hối hận tại sao mình không chuẩn bị một tấm vải, để vừa vào cửa thì lập tức lấp kín cái miệng rộng của Tần Linh lại.

Ngay sau đó, trên lầu rối loạn tưng bừng, ba mẹ của cô nghiêng ngửa lảo đảo từ trên lầu chạy xuống, Thiệt hay giả? Người đâu? Thằng khốn đó là ai ? Trong tay của ba Tần còn đang giơ một cái điều khiển ti vi.

Cô thở dài, bắt lấy vũ khí trong tay ba lại, Ba, ba muốn gây án mạng trong nhà chúng ta sao?

Mẹ Tần kích động nhất, nhưng trên mặt bà không phải tức giận, mà là mừng rỡ, bà mừng như điên mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, Người đàn ông đó đang ở đâu hả?

Tần Tường chỉ chỉ vào phòng Phẩm Nhất, mà lúc này, một màn náo động quấy nhiễu dần yên tĩnh lại, Mục Thần Nhất lại thoải mái dẫn Phẩm Nhất bước ra.

Chào bác trai bác gái. Anh rất lễ phép chào hỏi người lớn, đây là lần đầu tiên gặp mặt của anh và ba mẹ vợ, người trong cuộc như anh lại có vẻ bình tĩnh lạ thường, ngược lại ba Tần và mẹ Tần không hề nháy mắt mà nhìn anh chằm chằm, giống như muốn xơi tái anh vào bụng.

Tần Tường chỉ sợ xảy ra tình trạng hỗn loạn, vội vàng hoà giải, Ừ, ba, mẹ, đến phòng khách ngồi trước nha? Uống ly trà hoặc cà phê gì đó rồi chúng ta từ từ nói chuyện.

Trà với cà phê của nhà chúng ta, tuyệt đối không cho thằng thối tha đã vứt bỏ con gái của ba uống được! Ba Tần nói ra oán hận đè ở trong lòng năm năm rồi.

Tần Tường khó xử nhìn Mục Thần Nhất, anh vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, lại còn cười nói. Con thấy bác trai bác gái có chút hiểu lầm với con, có điều gì bất mãn hôm nay có thể nói hết với con, dù là bị kêu án tử hình thì phạm nhân cũng có quyền biện hộ cho mình chứ?

Mẹ Tần vẫn lặng lẽ quan sát Mục Thần Nhất, đối với người đàn ông bề ngoài xuất sắc, trong phong cách cao ngạo mang theo sự cao quý, bà là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Vì vậy cũng giúp con gái nói chuyện, Đúng vậy! Đứng mặt đối mặt như vậy thì nói kiểu gì? Đến phòng khách ngồi đi!

Tần Linh cũng đứng một bên phụ họa, Lần đầu tiên anh rể đến nhà, không cần tỏ ra giống như chúng ta không hiểu đạo đãi khách.

Ba Tần một người đàn ông đối phó với ba người phụ nữ, chỉ có thể thỏa hiệp.

Mục Thần Nhất ngồi ở vị trí trung tâm trên ghế sô pha trong phòng khách, bên trái phía trước là Tần Linh và mẹ Tần, bên phải phía trước là Tần Tường và ba Tần, rất giống Tam đường hội thẩm.

Cậu Mục, xin hỏi cậu làm nghề gì? Mẹ Tần thực tế nhất bắt đầu hỏi vào vấn đề.

Mẹ, anh Mục người ta là nhà âm nhạc nổi tiếng thế giới. Tần Linh vội vàng trả lời.

Ba Tần đi thẳng vào vấn đề, Lần này cậu tới nhà chúng tôi là có mục đích gì?

Mục Thần Nhất thoáng nhìn Tần Tường, Con vẫn luôn muốn tới thăm hỏi bác trai bác gái, nhưng mà Tần Tường luôn không cho phép, cho nên mới khiến bác trai bác gái hiểu lầm.

Lần này tầm mắt mọi người trong phòng hoàn toàn đổ về Tần Tường. Cô thầm cau mày, người này sao lại giống chơi bóng thế này? Ngay lập tức đẩy hết trách nhiệm lên người cô? Đúng là cô có nói không cho anh đến, nhưng mà rõ ràng trước đó bọn họ đã thỏa thuận rồi, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, không để cho đứa bé bị lộ ra, cho nên cô mới từ chối anh nha!

Ba mẹ, con có lời muốn nói riêng với anh ấy, xin chờ một chút. Cô đột nhiên đứng lên, nói với Mục Thần Nhất: Đến phòng em.

Mục Thần Nhất nhíu mày, nói với Phẩm Nhất: Ngoan ngoãn ngồi ở đây, một lát ba dẫn con ra ngoài ăn cơm.

Dạ! Trên mặt Phẩm Nhất vẫn toát lên vẻ phấn khích rạng rỡ.

Bước vào phòng của cô, anh tựa vào cạnh cửa đánh giá bày trí trong phòng, Nơi này và phòng của em ở Mĩ rõ ràng là hai phong cách khác nhau, cô gái như em thật là biết biến hóa.

Cô đá một cước đóng cánh cửa lại. Kề sát bên anh, tay trái nắm lấy cà vạt của anh, tay phải ôm cổ anh, nheo mắt lại, đôi mắt sáng nhấp nháy, Xin hỏi Thần

/11