Người Đàn Ông Hoàng Kim

Chương 8 - Chương 7

/11


Editor: Thoa Xù

Vốn ngày dự sinh phải là tuần sau, nhưng mà sáng sớm hôm nay bụng Tần Tường lại đau đến chết đi sống lại, xem chừng là phải sinh sớm. Được đẩy vào phòng phẩu thuật, sau khi đau bụng từng cơn năm sáu giờ đồng hồ, nhưng đứa bé này dường như vẫn chưa chịu rời khỏi cô.

Xem ra phải chuẩn bị mổ rồi. Cô nghe được bác sĩ nói với y tá như vậy, cô đầu đầy mồ hôi, gắng gượng ngồi dậy nửa người, khó nhọc nói với bác sĩ: Không, tôi muốn thử lại một lần nữa. Cô nghe nói nếu lúc sinh con tiêm thuốc vào, thì không tốt cho sự dậy thì sau này của đứa bé.

Bác sĩ thấy bộ dáng đau đớn của cô, vô cùng khó xử. Chúng tôi chịu trách nhiệm với tính mạng của cô, người nhà cô có tới không? Ca phẫu thuật cần họ ký tên.

Tôi...tôi không đi cùng người thân. Bởi vì ngày dự sinh là tuần sau, cho nên kế hoạch là mấy ngày sau mẹ mới bay tới, ở đây cô không có người thân nào.

Bác sĩ, bên ngoài có một anh nói là người thân của cô gái này. Giọng cô y tá rất thấp, nhưng Tần Tường vẫn nghe được.

Anh? Anh nào? Chẳng lẽ là George vừa đúng chạy tới đây? Chẳng phải cô đã cố ý không gọi điện thoại cho anh, muốn anh không cần xuất hiện ở bệnh viện, để tránh bị giới truyền thông phát hiện dẫn tới những hiểu lầm không đáng rồi sao?

Mắt bác sĩ sáng rực lên, Hả? Vậy thì tốt quá, mời anh kia ký tên liền đi, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.

Chờ một chút, người kia tên gì vậy? Hơi thở của cô càng ngày càng không ổn định.

Cô y tá suy nghĩ một chút, Hình như là họ Mạc?

Mạc? Cô không có biết ai họ Mạc nha? Trái tim đột nhiên thít chặt lại, Trời ạ! Sẽ không phải là Mục Thần Nhất chứ?

Trong lòng cô không ngừng phủ nhận suy đoán của mình, nhưng mà sau vài giây, cửa phòng phẩu thuật bị người bên ngoài đẩy ra mạnh mẽ, một người mặc áo khoát màu xám tro hơi ẩm ướt lướt nhanh vào, vọt thẳng đến bên giường.

Anh, sao anh lại tới đây? Tần Tường trợn to hai mắt, nhìn về phía trước.

Bóng dáng màu xám tro đó nửa quỳ trước giường cô, bàn tay yếu ớt của cô được bàn tay ấm áp đó bọc lại. Có lẽ bên ngoài đang mưa, tóc trước trán của anh có hơi lộn xộn, vẫn còn dính chút nước mưa, nhưng mà ánh mắt của anh chưa bao giờ quyết liệt giống như bây giờ, cái kiểu tức giận đó, cái kiểu bất đắc dĩ đó, từ mắt tới tay, cũng truyền ra một sức lực mãnh mẽ, ôm lấy cô đang sắp kiệt sức đến nơi.

Em cái người phụ nữ điên khùng này! Cô nàng ngốc nghếch! Được rồi, nếu như em muốn xuống địa ngục, anh đi cùng em là xong chứ gì!

Anh hét to bên tai cô, cũng không sợ làm lỗ điếc tai cô.

Mắt cô ươn ướt, muốn dùng sức để nắm tay anh, lại không còn chút hơi sức nào.

Em không cần nói gì hết, chờ sau khi sinh đứa bé xong anh sẽ tính sổ với em! Anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, Tôi đã ký tên đồng ý phẫu thuật rồi.

Tần Tường nổi giận, Anh dựa vào cái gì mà quyết định chứ?

Bởi vì anh là ba của đứa bé. Anh không cho cô cơ hội cãi lại, Nếu em không thừa nhận, sau khi sinh đứa bé ra anh sẽ cho xét nghiệm DNA để đối chiếu.

Đau đớn nhắc nhỏm làm cho lần đầu tiên cô không có hơi sức cãi vả với anh, cô cảm thấy tay của anh đang dùng sức bóp chặt liên tục, bóp đến xương cốt cô đều đau đớn, nhưng lại mang đến cho cô nhiều nghị lực hơn.

Bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô, lúc đó ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, chỉ nhớ rõ cuối cùng anh dùng tay vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra, hôn lên trán cô một nụ hôn.

Khi tỉnh lại cô nghiêng mặt qua, đầu tiên nhìn thấy con trai của mình, nho nhỏ, mặt mày nhăn nhíu, còn chưa thấy rõ ngũ quan là giống mẹ hay giống ba, nhưng mà quá đáng yêu rồi. Tần Tường không nhịn được áp sát qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.

Con của cô rất đẹp, rất giống ba. Y ta đến đổi thuốc cất lời khen.

Đột nhiên cô nghĩ đến Mục Thần Nhất, nhưng anh không có trong phòng, Cái đó, người đàn ông ban nãy đâu rồi?

Người đàn ông? Cô nói ba của đứa bé à? Anh ấy điền xong bảng kê sau khi sinh rồi bảo là còn có chút việc đi trước, buổi tối sẽ đến thăm cô.

Bảng kê sau sinh đâu?

Y tá đưa cho cô, Tần Tường thấy anh dùng tiếng anh viết trên đó:

Họ tên con: Mục Phẩm Nhất

Họ tên mẹ: Tần Tường

Họ tên cha: Mục Thần Nhất

Mục Thần Nhất, anh không chỉ chạy đến đây ở bên cạnh cô lúc sinh con, hơn nữa còn đặt tên cho đứa bé, và còn thừa nhận thân phận làm cha của mình? Rốt cuộc anh là mẫu đàn ông thế nào đây?

Cô không để ý đến sự phản đối của cô y tá, kiên trì bước xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại cho Mục Thần Nhất.

Này, là em, em thấy anh đã điền vào bảng kê sau sinh.

Ừ, Trong giọng của anh cũng không hề ôn tồn, trước sau đều lạnh lùng, Tạm thời anh có một số việc cần xử lý, phải rời đi, có lẽ phải ngày mai mới có thể đến bệnh viện được.

Anh không cần đến, thật ra thì cũng không liên quan gì. Cô cắn môi, Em sinh đứa bé này cũng không phải muốn dùng bé để đòi hỏi anh cái gì hết, trước tiên em hi vọng anh hiểu rõ điều này.

Anh vẫn không nói gì, qua mười mấy giây, Tần Tường không nhịn được hỏi: Anh vẫn còn nghe chứ?

Anh chậm rãi nói: Cái cô này, cả ngày đầu óc đều suy nghĩ những thứ gì vậy?

Chỉ là em rất muốn trải qua thử cảm giác làm mẹ mà thôi, hơn nữa em thích đứa bé này, yêu đứa bé này, chuyện này và chuyện ba của đứa bé là ai chẳng có ảnh hưởng gì lớn. Cô biết bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ muốn lợi dụng thân phận của anh để nâng cao giá trị của mình, cô không muốn làm cho anh hiểu lầm mình cũng như vậy.

Nhưng mà cô không biết chọn lọc từ ngữ, chắc chắn chọc giận Mục Thần Nhất rồi, Em nói bất kể là ba của đứa bé là ai, em cũng sẽ sinh đứa bé ra, thật sao?

Đầu óc của cô còn hơi chậm chạp, có lẽ là do thuốc mê đêm qua vẫn chưa hết tác dụng, nhất thời không rõ ý tứ của anh nên không trả lời ngay.

Người phụ nữ ngu xuẩn này! Anh oán hận mắng. Được rồi! Anh mặc kệ em nghĩ thế nào, nếu đã sinh đứa bé ra, anh sẽ không để cho nó không có ba.

Ừ, cám ơn anh. Em chỉ muốn cho anh biết, em không muốn làm chuyện “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” (*) đâu. Cô lại giải thích lần nữa.

(*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng, ý Tần Tường không muốn dùng đứa nhỏ để yêu cầu đòi hỏi Thần Nhất.

Giọng của anh đột nhiên lạnh lùng hơn, Anh cũng vậy sẽ không “có con mới cưới”.

Cứ như vậy, cuộc điện thoại kết thúc trong không khí không hề thân thiện.

Tần Tường trở lại phòng, ôm lấy con trai, nhỏ giọng nói: Con trai à, ba của con thiệt là ngang ngược a! Chúng ta nên làm gì bây giờ a?

Cô chỉ muốn sinh đứa bé thế này, muốn cứ một mình nuôi nấng đứa bé lớn lên như vậy, thậm chí nóng lòng lập kế hoạch, có lẽ là mười mấy năm sau, khi đứa bé trưởng thành là một chàng trai tuấn tú, khi trở thành nhân vật vô cùng kiệt xuất, sau đó mới nghĩ đến chuyện để cho thằng bé và Mục Thần Nhất nhận nhau.

Vốn người nở mày nở mặt chính là cô, nhưng cái tên Mục Thần Nhất kia lại đột nhiên xuất hiện lúc cô đang chật vật nhất, chứng kiến đứa bé ra đời, những hồi hộp mong đợi trong lòng cô tất cả đều không có rồi.

Những năm sau này, sinh hoạt của cô và đứa bé đều phải nằm trong tầm mắt giám sát của anh rồi, thật là không cam tâm.

Cô y tá mang đến chất dinh dưỡng được


/11