Ông xã ảnh đế mau vào trong chén

Chương 112 - Chó Cắn Chó, Miệng Đầy Lông (2)

/117


Mặt khác, cuối cùng thì Lương Thu Tuệ cũng tỉnh táo lại sau khi bị Hạ Minh Hiên làm cho hoảng sợ, cô ta lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, xác định trên mặt không còn dấu vết gì, trang phục trên người cũng khôi phục lại vẻ thanh lịch hiền hậu thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất bước trở về khách sạn.

Nhưng không ngờ còn chưa tới cửa khách sạn đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên dồn dập, sắc mặt Lương Thu Tuệ khẽ biến, bước chân cũng dần nhanh lên.

Đã xảy ra chuyện gì? Lương Thu Tuệ liếc mắt thấy đám người Diệp Linh đứng trước cửa khách sạn thì vội bước nhanh tới, lo lắng hỏi.

Diệp Linh thấy Lương Thu Tuệ trở về thì thở phào nhẹ nhõm: Thu Tuệ, xem như cậu trở lại. Tụi mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói là bên trong có người đánh nhau, có mấy người bị đánh rất thảm. Nếu không thì cũng không gọi xe cứu thương tới.

Đang yên lành thì sao lại đánh nhau? Sắc mặt Lương Thu Tuệ trắng bệch, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm xấu.

Cũng không phải là. . . . . . Đám người Diệp Linh cũng cảm thấy mất hứng, khẽ nhíu mày, vừa định nói chuyện thì thấy mấy người được nâng ra ngoài, vội nói, Mau nhìn mau nhìn, người được nâng ra rồi.

Lương Thu Tuệ nghe vậy thì vội quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy bóng người được nâng ra đầu tiên, hai tròng mắt chợt co lại, quần áo trên người kia. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . .

A, Thu Tuệ, cậu đi đâu vậy? Đám người Diệp Linh thấy Lương Thu Tuệ đột ngột chạy về phía trước thì đều sợ hết hồn.

Lương Thu Tuệ cũng không để ý tới bọn họ, bước nhanh đến chỗ băng ca đầu tiên, liếc mắt nhìn người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn, chỉ còn thoi thóp một hơi kia từ trên xuống dưới, cũng không dám đưa tay chạm vào, thử hỏi một câu: Thiếu Minh?

Người trên băng ca đang bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại, chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, bỗng chốc mở mắt, gương mặt bị đánh đến xanh xanh tím tím giống như đầu heo lập tức ngóc lên, gầm nhẹ một tiếng với Lương Thu Tuệ: Ừm. . . . . .

Lương Thu Tuệ sợ hết hồn, lại do xác định được thân phận của đối phương mà hai mắt khẽ trợn to, không dám tin nói: Thiếu Minh, Thiếu Minh, thật sự là anh sao Thiếu Minh! Làm sao anh lại biến thành bộ dáng này? Là ai đánh anh thành như vậy? Thiếu Minh!

Tiếng kêu của Lương Thu Tuệ thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây, Giang Thiếu Minh cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa trợn mắt ngất ngay tại chỗ.

Người phụ nữ này, người phụ nữ này lại dám hô to tên anh ta trước bàn dân thiên hạ như vậy, là sợ người khác không biết anh ta bị người đánh sưng mặt sưng mũi, bộ dáng không người nhận ra sao? Vốn anh ta còn có thể an ủi mình, coi như mình bị đánh hơi thảm một chút nhưng cũng may mặt bị đánh thành như vậy thì mọi người không nhận ra được anh ta. Mặc dù được nâng ra thì cũng không có người biết đường đường là cậu hai nhà họ Giang lại bị người đánh đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra được, nhưng tất cả, tất cả đều bị người phụ nữ ngu xuẩn này phá hủy!

Giang Thiếu Minh gần như có thể cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứ hoặc trào phúng từ bốn phương tám hướng bắn tới, mà phần lớn những ánh mắt này đều do những người do người phụ nữ này mang tới bắn ra. Ý thức được điểm này thì sắc mặt Giang Thiếu Minh càng thêm khó coi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, không ngừng thở hổn hển.

Nói trắng ra thì Giang Thiếu Minh và Lương Thu Tuệ đều là một dạng, là người đặc biệt coi trọng mặt mũi, mà hành động lần này của Lương Thu Tuệ không khác nào đánh vào mặt anh ta trước mặt mọi người. Hơn nữa bây giờ anh ta nghẹn một bụng hỏa, mắt thấy nhờ người phụ nữ này mà anh ta mới bị mấy người kia đánh thành như vậy, sau đó còn dùng mọi cách kêu người đến nhục nhã, từ góc độ nào đó mà nói thì cũng được tính là đồng lõa, như thế nào có thể không giận đâu?

Một lần nhớ lại những khuất nhục phải chịu trong toilet thì Giang Thiếu Minh càng không khống chế được cơn giận dữ, cả người đều giận đến mức run run. ///ddl☻q☻d//n.d//

Nhưng Lương Thu Tuệ lại không hề có một chút tự giác bị ghét bỏ nào, thấy Giang Thiếu Minh như vậy còn tưởng rằng anh ta nhớ lại những người đã đánh anh ta mà trong lòng tức giận, vội vươn tay vỗ vỗ ngực anh ta mà an ủi: Thiếu Minh, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, nói cho em biết là ai lớn gan như vậy, ngay cả anh đều dám đánh! Em giúp anh nói với bác trai bác gái, hai bác nhất định sẽ lấy lại công đạo cho anh.

Tâm tư lúc này của Lương Thu Tuệ rất đơn giản, cô ta không dám lại đi trêu chọc Hạ Minh Hiên, câu không tới thì bây giờ trước mắt cô ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là mặt hàng thứ phẩm này thôi. Dù sao thì dung mạo của anh ta cũng không đấu lại người khác, bị người đánh thành như vậy cũng tốt, cô ta có thể thừa dịp này quan tâm anh ta nhiều hơn. Đầu năm nay dệt hoa trên gấm đã không còn là mốt rồi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới thật sự là biện pháp hay.

Lúc này cô ta đối với Giang Thiếu Minh không rời không bỏ, không chỉ bản thân Giang Thiếu Minh sẽ bị cô ta cảm động mà ngay cả ba mẹ Giang Thiếu Minh nhất định cũng bị chính cô ta đả động, đến lúc đó có thể ngồi vững trên vị trí thiếu phu nhân của anh ta.

Bàn tính của Lương Thu Tuệ đánh ‘tách,tách’ vang dội, chỉ là dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ tới Giang Thiếu Minh chẳng những không vì lời nói của cô ta mà có chút cảm động nào, ngược lại càng thêm tức giận, nhất là bàn tay Lương Thu Tuệ vỗ vỗ bộ ngực anh ta đã biến khéo thành vụng mà đánh vào xương sườn bị gãy trên người khiến anh ta đau đến mức cả người đều co quắp.

Liều mạng dùng sức lực cuối cùng, Giang Thiếu Minh nâng người, dùng sức vươn tay lên.

‘Bốp’ một tiếng giòn vang, trong đêm tối và góc đường vắng vẻ càng thêm rõ ràng, cũng khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người,

Lúc ấy Lương Thu Tuệ đi tới vỗ vỗ ngực thuận khí cho Giang Thiếu Minh, căn bản không nghĩ tới Giang thiếu Minh lại đột nhiên động thủ với cô ta, hơn nữa còn ra tay ác như vậy, căn bản không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh té xuống đất.

Thu Tuệ. . . . . . Đám người Diệp Linh thấy thế thì sợ hãi kêu lên, muốn vọt tới chỗ Thu Tuệ thì lại bị đám vệ sĩ áo đen cản lại.

Lương Thu Tuệ che nửa bên mặt khẽ sưng lên, dùng một đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Giang Thiếu Minh: Thiếu Minh, anh. . . . . .

Cút! Giang Thiếu Minh dùng bàn tay trái còn tốt nắm chặt cáng băng ca, từ trên cao nhìn xuống Lương Thu Tuệ dưới đất, lớn tiếng giễu cợt, Bác trai bác gái? Tôi nhổ vào, ba mẹ tôi là người mà một kỹ nữ như cô có thể tùy tiện gọi sao? Cho rằng tôi đối với cô tốt một chút là cô có thể thật sự trở thành thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Giang chúng tôi rồi hả? Chuyện cười! Nói cho cô biết, loại người đê tiện không biết bị bao nhiêu người đàn ông chơi qua như cô, ngay cả tư cách làm người hầu cho nhà họ Giang cũng không có!

Giang Thiếu Minh vừa nói xong, trước cửa khách sạn náo nhiệt trở nên xôn xao, mặc kệ là đám bạn học cũ của Lương Thu Tuệ hay những người xa lạ không biết cô ta cũng vậy, từng người từng người đền xì xào bàn tán, thầm chỉ trỏ Lương Thu Tuệ.

Lương Thu Tuệ đã bị Giang Thiếu Minh đột nhiên trở mặt làm cho sợ choáng váng. Không nói Giang Thiếu Minh, ngay cả những người đàn ông từng theo cô ta không người nào là không nâng niu cưng chiều cô ta như bảo bối trong lòng bàn tay, cô ta chưa từng gặp qua trường hợp như bây giờ, nhất là ở trước mặt nhiều người đang vây xem như vậy.

Lập tức, Lương Thu Tuệ uất ức rơi nước mắt, cắn cắn môi, run rẩy nói: Thiếu Minh, anh. . . . . . Sao anh có thể nói em như vậy? Em. . . . . . Em là thật lòng với anh mà! Mặc dù biết rõ anh đang lui tới với em nhưng bên ngoài vẫn nuôi mấy cô gái xinh như hoa như ngọc thì em cũng chưa từng oán trách một lời, chịu mọi mệt mỏi, giữ đúng khuôn phép bên cạnh anh, sao bây giờ anh có thể bởi vì cảm thấy em không bằng những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia mà đối xử với em như vậy chứ?

Những lời của Lương Thu Tuệ khiến đám đông trước cửa khách sạn lại trở nên xôn xao, mọi người vốn đang chỉ trỏ Lương Thu Tuệ thì lập tức biến thành chỉ trỏ một nam một nữ này.

Giang Thiếu Minh không ngờ lúc này Lương Thu Tuệ còn dám cắn ngược lại anh ta nên giận quá hóa cười: Người đàn bà đê tiện, đừng nói như cô rất cao thượng vậy, thật khó cho cô còn có chút tự biết rõ, biết mình hoa tàn ít bướm không bằng những cô gái như hoa như ngọc khác. Sở dĩ cô âm thầm không oán giận là bởi vì không phải do cô quang minh chính đại yêu tôi, mà bởi vì cô biết cô không có quyền lợi quản tôi! Cô nghĩ lại xem, sau khi chúng ta ở chung một chỗ thì mọi ăn mặc chi tiêu của cô, có cái nào không phải là do đòi hỏi


/117