Ông xã ảnh đế mau vào trong chén

Chương 113 - Phúc Lợi Khi Bị Thương (1)

/117


Không thể không nói, sự uy hiếp này của Niếp Quân Hạo vẫn tương đối hữu dụng, An Cẩn Du lập tức bớt giãy giụa, ngập ngừng nói: Có thể đều không chọn hay không?

Niếp Quân Hạo chợt dừng chân, không để cô xuống, cũng không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

An Cẩn Du giằng co với cái nhìn chằm chằm của anh trong chốc lát, cuối cùng thua trận, chôn đầu trong lòng Niếp Quân Hạo, định giả chết.

Được rồi được rồi, người này thích ôm thì ôm đi, dù sao thì bây giờ cũng khuya rồi, đoán chừng cũng không có người nào tùy tiện lắc lư ở cầu thang, hơn nữa sau lưng cô cũng còn đau thật, có sức lao động miễn phí ở đây thì không cần uổng phí!

Lúc này nét không vui trên mặt Niếp Quân Hạo mới tiêu tán mấy phần, ôm chặt An Cẩn Du, bước chân vững vàng đi lên lầu.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, An Cẩn Du lẳng lặng vùi trong ngực Niếp Quân Hạo, tựa vào vị trí gần trái tim anh nhất, bên tai như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Bỗng dưng An Cẩn Du cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, đã bao nhiêu năm nay vẫn luôn một người trôi qua, một người kiên trì, một người đi về phía trước, nhưng bây giờ. . . . . . Giống như có thêm một người sẽ che chở cô, sẽ trong lúc nguy hiểm là người đầu tiên ngăn trước người cô, tại lúc cô bị người khi dễ sẽ vì cô ra mặt, tại lúc cô bị thương sẽ không nói lời nào mà ôm cô vào trong ngực, gần kề anh nhất.

Nhà An Cẩn Du ở lầu sáu, trên đường đi, Niếp Quân Hạo đều đi vừa nhanh lại ổn, thậm chí ôm ngang một người lớn như An Cẩn Du một hơi đi lên lầu sáu đều chưa từng thở gấp.

An Cẩn Du vừa cảm thán dưới thân thể thon gầy của người này chứa một thể lực cường hãn, vừa dưới ánh nhìn thẳng tắp chăm chú của Niếp Quân Hạo móc chìa khóa ra.

Sau khi cửa mở ra, Niếp Quân Hạo cũng không để An Cẩn Du xuống, mà trực tiếp ôm cô vào trong phòng ngủ, trầm mặt hỏi một câu: Hòm thuốc ở đâu?

An Cẩn Du do dự một chút nhưng vẫn trả lời: Ở ngăn thứ hai trong hộc tủ ở phòng khách.

Cô chờ ở đây, tôi đi lấy. Niếp Quân Hạo quay lưng đi ra cửa phòng ngủ ra bên ngoài.

Vốn Tiền Đa Đa đang buồn ngủ nhưng khi nghe tiếng động thì ‘vèo’ một tiếng chui ra khỏi ổ chó, sau khi theo đuôi Niếp Quân Hạo tìm được hòm thuốc vào phòng ngủ, liếc mắt thấy chủ nhân của nó có chút yếu ớt nằm trên giường thì xưa nay Tiền Đa Đa luôn hộ chủ lập tức dựng thẳng bộ lông, sủa to mấy tiếng với Niếp Quân Hạo, hiển nhiên đã xem Niếp Quân Hạo là đầu sỏ làm tổn thương chủ nhân nó.

Đáng tiếc là không đợi nó nhào tới đã nghe thấy chủ nhân của nó mở miệng trước: Tiền Đa Đa, đừng ồn ào, mày ra ngoài trước đi.

Toàn thân Tiền Đa Đa cứng đờ, suýt nữa cho là nó nghe lầm, chủ nhân lại bảo nó đi ra ngoài, mà không phải để người đàn ông hư đó đi ra ngoài! Giây phút đó, Tiền Đa Đa như nghe thấy tiếng trái tim bé nhỏ của nó vỡ ra rơi xuống đất, phờ phạc rũ rượi đi ra khỏi phòng ngủ, còn không kịp kêu một tiếng bi thương thì cửa phòng ngủ đã ‘bịch’ một tiếng, lạnh lùng đóng lại.

Tiền Đa Đa: . . . . . .

Rốt cuộc thì Niếp Quân Hạo đã được như nguyện đuổi Tiền Đa Đa ra khỏi cửa, sau khi trút cơn giận xong thì anh cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng đi tới bên giường, đưa tay muốn tra xét vết thương của An Cẩn Du thì chợt dừng tay lại, tiến lùi không được.

Chỉ vì anh chợt nhớ vết thương của An Cẩn Du giống như ở. . . . . . Phần lưng, nếu kiểm tra thì có lẽ anh sẽ phải. . . . . . Sẽ phải kéo quần áo lên!

Thân là một người cổ đại còn có chút tư tưởng bảo thủ, đưa tay vén quần áo của phụ nữ thì quả thật là hành vi của một tên háo sắc có được hay không! Mặc dù. . . . . . Trong lòng anh cũng có chút vui vẻ. . . . . .

Bây giờ An Cẩn Du đã nằm đưa lưng lên trần nhà, thấy một lúc rồi mà Niếp Quân Hạo vẫn không có động tĩnh, có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Niếp Quân Hạo bưng rượu thuốc đứng ngây ngốc ở đó, vẻ mặt không biết làm sao.

An Cẩn Du sững sờ, ngay sau đó như ý thức được điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: Cái đó, tự tôi làm được rồi, anh ra ngoài trước đi.

Trên mặt Niếp Quân Hạo cũng có chút xấu hổ nhưng sau đó nghĩ tới điều gì mà nghiêm mặt lại nói: Coi như. . . . . . Thôi, vẫn để tôi đi, vết thương của cô ở sau lưng, tự mình làm thì có chút bất tiện.

Vẻ mặt bên ngoài của Niếp Quân Hạo vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong nội tâm lại đang ngứa gan ngứa phổi, thiên sứ và ác ma trong lòng đang đại chiến một trận, cuối cùng thì ác ma hơn một chút. Liều mạng, đây là bạn gái của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là vợ tương lai của anh, có chỗ nào của cô mà anh không thể nhìn chứ. Đúng, chính là như vậy!

Tuy nói như


/117