Ông xã ảnh đế mau vào trong chén

Chương 24 - Chương 24

/117




An Cẩn Du hít một hơi lạnh, cố gắng kềm chế câu nói tục đã đến miệng, nhấc gói to cầm trong tay lên, bước nhanh vọt tới chàng trai cách đó không xa.

Mấy thiếu nữ bên cạnh cũng bị khí thế và bộ dáng hùng hổ kia của An Cẩn Du làm cho sợ hết hồn, không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước.

An Cẩn Du cũng không để ý đến, giờ phút này toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người đàn ông đã rớt hết tiết tháo mà không biết kia.

An Cẩn Du mới cất bước, Niếp Quân Hạo đã lập tức nhận ra động tĩnh bốn bề, nhanh chóng thu hồi đáy mắt hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lại. Liếc thấy An Cẩn Du ở phía sau, nặng nề trên mặt không giảm mà càng tăng lên, khoanh tay trước ngực đợi An Cẩn Du đi tới nơi cách trước mặt của mình không xa mới làm khó dễ nói: A, con lừa ngốc nhỏ đã trở lại. Thế nào, có cướp được quả dưa nhỏ cô vừa ý kia không?

Con con con con lừa ngốc? Lửa giận tăng cao của An Cẩn Du cứ bị Niếp Quân Hạo thổi phù phù một tiếng khi nghe thấy lời này của anh, lập tức dừng lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc và kinh ngạc hỏi.

Đúng vậy, không phải tên cô là tiểu mõ mõ cái gì đó sao, không phải chỉ có hòa thượng ni cô cạo đầu đi tu mới dùng loại đồ như thế hả? Tôi gọi cô là con lừa ngốc thì có gì sai chứ?

Niếp Quân Hạo mang vẻ mặt đương nhiên làm cho An Cẩn Du giận đến thiếu chút nữa muốn sặc khí tại chỗ, die-n d0nl eq uydo n cũng may cô còn biết trường hợp xung quanh nơi này, dù nói thế nào thì cũng phải duy trì hình tượng không còn dư lại mấy của mình, nếu không, đoán chừng cô đã lập tức vung tay đấm lên người nào đó ở bên cạnh rồi.

Nhỏ không nhịn thì sẽ loạn mưu lớn, tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhịn tôi nhẫn nhịn An Cẩn Du yên lặng nói với mình vô số lần ở trong lòng, hít một hơi thật sâu lần nữa, lúc này mới lên tiếng, hơi cắn răng nghiến lợi nói: Tôi tên là An Cẩn Du, An trong an tĩnh, Cẩn Du trong “hoài cẩn ác du, bất đắc sở kì *, không phải là cái mõ gì cả, càng không phải là con lừa ngốc gì. Có phải đầu anh bị động kinh mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn hay không, hãy nhớ cái tên này thật tốt cho tôi, nếu không. . . khà khà khà.

*mỹ đức thì không thể để lộ ra.

Tiếng cười gian cuối cùng của An Cẩn Du làm sau lưng Niếp Quân Hạo không tự chủ chợt lạnh, trực giác nói cho anh biết, chó gấp nhảy tường, ép người phụ nữ trước mắt này, nói không chừng là một chuyện rất đáng sợ.

Nhưng tuy trực giác là như thế, phần tôn nghiêm chủ nghĩa đại nam tử ở đáy lòng Niếp Quân Hạo kia sẽ không cho phép anh cúi đầu trước một người phụ nữ, cho nên giáo chủ ngạo kiều chỉ giữ yên lặng quay đầu đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng kháng nghị.

An Cẩn Du thấy anh như vậy, gân xanh trên đầu cũng đập càng mạnh hơn. Mới vừa thấy tên này chạy đến khu áo lót phụ nữ, hơn nữa còn bỉ ổi háo sắc nhìn chằm chằm áo lót trước mắt, lửa giận vốn đã rừng rực khác thường, cố tình tên này còn không hề ăn năn mà quật lại.

Còn nữa, tôi hỏi anh, anh chạy tới nơi này làm gì? Không phải tôi nói anh chờ tôi ở khu mua quần áo sao?

An Cẩn Du chưa dứt lời, cùng

/117